“Mẹ gửi đồ cho chúng con? Là gì vậy?” Chu Trản hạ thấp giọng: “Vẫn chưa nhận được.”
“Là bốn cái áo len lông cừu, con với Tiểu Tư mỗi người hai cái. Chẳng phải sắp tới mùa đông rồi sao, mặc ấm vào.” Mẹ Chu nói: “Mẹ biết thanh niên tụi con không thích mặc cái này, nhưng cái này cổ thấp lại bó sát người, khi mặc quần áo bên ngoài đảm bảo nhìn không ra.”
Chu Trản cười khẽ: “Cảm ơn mẹ, khi nào mặc con sẽ chụp cho mẹ xem.”
“Được được được.” Mẹ Chu lại nói thêm mấy câu, đột nhiên hỏi: “Con trai, giọng con sao vậy? Bị cảm?”
“Không có.” Chu Trản tiếp tục khuấy cháo.
“Vậy sao giọng nhỏ thế?”
“Nguyên Tư đang ngủ.”
“Bây giờ?” Mẹ Chu nghĩ ngợi, “Bình thường giờ này quán con ồn ào ầm ĩ, hôm nay yên tĩnh như vậy, con ở nhà?”
Cháo đã nấu xong, Chu Trản tắt lửa, lấy hai cái chén từ trong tủ ra, “Hôm nay không bán ạ.”
Mẹ Chu sửng sốt một chút, “Có phải Nguyên Tư bệnh rồi không?”
“Bị cảm.” Chu Trản nói: “Buổi sáng đi bệnh viện truyền nước, bác sĩ nói không nghiêm trọng.”
“A? Sao con không nói sớm!” Mẹ Chu nóng nảy: “Đã sớm kêu con nói nó mặc đồ dày vào, điều hòa trong nhà cũng phải mở, đừng có sợ tốn điện, sao con không nghe?”
“Con…” Chu Trản bỏ chén xuống, đi tới cửa sổ cạnh nhà bếp, “Mẹ, lúc Nguyên Tư ở nhà, con chưa bao giờ tắt điều hòa.”
“Vậy cũng không được. Đóng cửa kín rồi mở điều hòa hoài không khí sẽ không lưu thông, cũng dễ bị cảm.” Mẹ Chu nói: “Vẫn nên thông thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mi-tu-ca/1356681/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.