Ôm tâm tình hồi hộp, ta lẳng lặng đứng chờ bên cửa, thế nhưng hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng một con chim nhỏ nào, trong lòng có chút thất vọng, nhưng chỉ có thể âm thầm lắc đầu, chuẩn bị thu dây về.
“Phác lạp!”
Thanh âm vang lên đánh gãy ý nghĩ muốn thu dây của ta, một con chim nhỏ bay đến cạnh lồng, mổ một chút thịt vụn ở đó, nhìn trái nhìn phải, sau đó lại tiếp tục mổ, theo sau nó, có rất nhiều chim nhỏ cũng đậu xuống, thi nhau mổ chỗ thức ăn ta chuẩn bị sẵn, mổ hết ở ngoài, chúng lại bắt đầu nhảy vào trong lồng mổ tiếp. Lòng ta không khỏi khẩn trương, nhìn chằm chằm chiếc lồng, kiên nhẫn đợi, rốt cục đám chim cũng nhảy vào, một con, lại một con. Canh đúng thời điểm, ta quyết đoán giật mạnh sợi dây nắm trong tay, “Phác” một tiếng, chiếc lồng sập xuống, tuy rằng đã bay mất mấy con, bất quá ta vẫn là bẫy được.
Chạy đến bên lồng, mở chiếc cửa nhỏ ra nhìn, đếm được có tổng cộng ba con chim, ta cao hứng đến nhảy dựng lên. Tiếng cười vui vẻ của ta đánh vỡ sự yên lặng tràn ngập trong viện, thanh âm sau giờ ngọ mùa đông có vẻ phá lệ thanh khiết trong trẻo, Thải Nhi, Ngọc Nhi cùng mấy tiểu cung nữ thái giám đuổi tới viện tử của ta, nhìn đến tiểu chủ tử của bọn họ bọc kín như một trái cầu tuyết đang ôm một chiếc lồng nhỏ mà cười, khuôn mặt tinh xảo không còn sự đạm mạc trước kia mà đỏ bừng tràn đầy vui sướng, điểm hồng xinh đẹp nổi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mac-vu/1352926/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.