Nếu như không có tên Lục Thiên Húc mắc dịch, tâm trạng của tôi sẽ rất là sung sướng. Dù sao cũng vừa tới Mỹ, nhìn thấy trời xanh rực rỡ, bãi cỏ bát ngát, những anh đẹp trai với khung xương đáng kinh ngạc, những cô gái xinh xắn cởi mở ngực to, tất cả đều dưỡng mắt vô cùng, chưa kể bạn cùng nhà 2B đáng yêu của tôi, cứ luôn miệng khen tài nấu ăn của tôi tốt, nâng tôi lên một tầm cao mới, tôi hài lòng, cậu ta hưởng thụ, cuộc sống đẹp biết bao, chỉ cần chờ một tuần nữa khai giảng, mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo để tôi hoàn thành bốn năm học. Đáng tiếc, cái tên loài người mắc bệnh điên Lục Thiên Húc kia, một ngày không spam video call của tôi anh ta sẽ không chịu thôi, cuối cùng tôi đã hiểu thấu chiêu trò của anh ta, nếu tôi không nhận, ha ha, chờ bị phá box đi; nếu tôi nhận xong cúp ngay, ha ha, chờ bị phá box đi; nếu tôi nhận chưa tới 10 phút đã cúp, ha ha, chờ bị phá box đi; nếu tôi nhận xong mà không thèm nói gì với anh ta, ha ha, chờ bị phá box đi… Lục Thiên Húc quá dữ dội, đấu với anh ta chẳng khác gì tự ngược. Vậy nên hiện tại, mỗi khi anh ta không phân biệt ngày đêm hoặc lệch giờ spam video call của tôi, tôi chỉ có thể lặng lẽ đón nhận, anh ta nhìn tôi, tôi xem anime; lúc anh ta làm chuyện của mình, thỉnh thoảng lại hỏi tôi vài ba câu tình hình cuộc sống bên đây, tôi chỉ ừ ừ dạ dạ, dùng bộ dạng đối phó cho có để đuổi anh ta; lúc tôi và 2B cùng nhau hưởng thụ trà chiều, anh ta còn hùng hồn ra vẻ “tôi cũng muốn uống” xuyên qua máy tính chen vào cuộc trò chuyện của tôi và 2B, 2B dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lục Thiên Húc: “Người Trung Quốc đều hưởng thụ thời gian vào đêm khuya sao?” Tôi buồn rầu giải thích thay cho nhân dân Trung Quốc của mình: “Không phải, tại cậu nhìn thấy một tên khùng thôi.” Mãi đến khi cuộc sống như vậy kéo dài một tuần lễ, tôi thật sự không thể nhịn được nữa. Mẹ nó đúng là đỡ không nổi, nấu cơm cũng đòi video call, chơi game với 2B cũng đòi video call, đánh răng rửa mặt cũng đòi video call, đi ị cũng đòi video call, đi tắm cũng mẹ nó đòi video call, đậu má, ông đây thật tình không rảnh hầu hạ nữa, quá phiền phức. Tôi cảm thấy, mình không thể cứ khuất phục dưới dâm uy của Lục Thiên Húc như thế được, căn cứ theo kịch bản tra công tiện thụ giai đoạn sau, anh ta mới là người nên bị ngược chứ!! Vậy nên tôi ổn định tâm trí, quyết định đập nồi dìm thuyền, lúc anh ta lại mời tôi video call, tôi không kì kèo như thường ngày nữa, nhanh nhẹn bấm nhận, dùng vẻ mặt thâm tình nghiêm nghị vô cùng kiên quyết nói với anh ta: “Lục Thiên Húc, tôi không chơi với anh nữa, anh thích phá box thì phá đi, tôi mặc kệ.” Tôi nghĩ, từ ánh mắt kiên định ngập tràn tinh thần chịu chết của mình, anh ta sẽ cảm nhận được những oán hận và bức xúc của tôi lúc này, anh ta nhất định sẽ tốt… Lục Thiên Húc: “Được, dù sao cậu cũng mặc kệ, tôi rút luôn chức ba chủ vậy.” Đậu má. Nếu tôi lại tin Lục Thiên Húc vẫn còn chút lương tri và tính người, tôi sẽ theo họ anh ta. Tôi thở mạnh một hơi, chậm rãi kéo dãn nét mặt của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai tôi sẽ đi học, đừng có ngày nào cũng gọi cho tôi, tôi sẽ không thường xuyên lên mạng đâu.” “Ừ. Đi ngủ sớm chút đi, tôi phải ra cửa ngay bây giờ rồi.” Lục Thiên Húc mặt tê liệt nghiêm túc nói như thế. Tôi gần như không thể tin vào tai mình, Lục Thiên Húc mà lại đồng ý dễ dàng như vậy ư?! Sao hôm nay anh ta dễ nói chuyện thế. Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, tôi hiểu mấy lời này lắm. Thế là tôi vội vàng nói tiếp: “Anh xem đi, không phải ngày mai tôi đi học rồi sao? Chúng ta lại cách nhau xa như vậy, mỗi ngày yêu xa tốn nhiều thời gian quá. Tôi cảm thấy bây giờ mình cần lấy việc học làm trọng, không thể vì yêu đương mà trễ nãi việc học, vậy nên tôi muốn chia tay với anh.” Nghe lời tôi nói, động tác đứng dậy của Lục Thiên Húc lập tức dừng lại, chuyển sang nghiêm túc ngồi thẳng lưng: “Ừ, cậu nói có lý.” Tôi hưng phấn chờ anh ta nói: “Vậy chia tay đi”, ai ngờ anh ta lại nói, “Tôi sẽ giảm bớt khoảng cách giữa hai ta.” Nói xong, anh ta lập tức tắt video call. Tôi giật mình, các bạn thân mến, xin hãy nói cho tôi biết, câu cuối cùng của anh ta không phải có ý như tôi nghĩ. Tôi bắt đầu lo lắng sợ hãi. Cho dù tôi cầu khấn chuyện tôi nghĩ đừng xảy ra, thế nhưng nó vẫn xảy ra mặc cho lời van nài khốn khổ của tôi. Tôi nhắm mắt ngủ rồi rời giường, trước tiên đến trường học, sau đó về nhà ăn bữa cơm, xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một tên khốn trông giống Lục Thiên Húc lén lút đi loanh quanh gần nhà mình. Tôi kéo 2B đang rửa chén, dùng ngón tay đang nắm trái táo chỉ về phía đối phương, vụng trộm hỏi cậu ta: “Vật kia chuyển động quanh nhà chúng ta được một lúc rồi, cậu không phát hiện sao?” 2B nhìn thử một chút, đầu tiên là dùng giọng điệu giáo dục dạy đời tôi: “Cậu nên dùng ‘người’ (person) để hình dung anh ta, không phải ‘vật’ (thing).” Sau đó, cậu ta hết sức ung dung nói, “Anh ta là khách thuê mới của phòng 411, lúc cậu đang đi học anh ta có tới nhà của chúng ta chào hỏi.” Tim tôi răng rắc một cái, bị Hàn băng chân khí trong cơ thể đông cứng. *Hàn băng chân khí: một loại võ công do Tả Lãnh Thiền phái Tung Sơn trong Tiếu Ngạo Giang Hồ sáng tạo. Lục Thiên Húc, anh thật sự phải bay tới đây sao?! “Làm ơn tha đi mà!!!!!” Tôi ôm 2B gào thét bằng tiếng Trung, cậu ta đẩy tôi ra, vẻ mặt nghi ngờ hỏi tôi bị sao vậy. Tôi lệ rơi đầy mặt nói với cậu ta: “Ngày xưa có một tên ngốc, cậu ấy chọc trúng một tên ngốc, từ nay về sau hai tên ngốc cùng sống những tháng ngày ngu ngốc.” Tôi phát hiện, những lời này đã tóm tắt chính xác sự tích kể ba ngày không hết của tôi và Lục Thiên Húc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]