Tôi đến nước Mỹ. 
Đừng hỏi tôi trên đường xảy ra chuyện gì, đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng đứa du học sinh không rành tiếng bản xứ phải dùng tay xài đỡ. 
Cũng đừng hỏi trước khi ra nước ngoài tôi và người thân ôm nhau khóc thế nào, tôi không muốn hồi tưởng lại hình ảnh mình quấn lấy mẹ như bạch tuộc còn mẹ thì liều mạng đẩy tôi ra nhưng đẩy không được, nhớ lại chỉ thêm xấu hổ mà thôi. 
Nhưng mặc kệ thế nào, tôi cũng là người đã vượt biển. 
Cảm thấy thật nở mặt nở mày. 
Tôi ngồi trên xe taxi, nhìn phong cảnh ven đường, bãi cỏ mênh mông bát ngát, ở Trung Quốc người ta gọi là biệt thự nằm thưa thớt ở trên cao, bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành. 
Không thể không nói, đây đúng là hoàn cảnh tuyệt vời để cư trú, phải nói là đẹp rạng ngời, nhìn phong cảnh ngất ngây này, tôi cảm thấy mình có thể làm ra một bài thơ hay kiểu như “A, đẹp quá! A! Thật sự đẹp quá! A! Thật sự quá đẹp!” bất cứ lúc nào. 
Ngay lúc tôi cảm thấy linh cảm sắp kéo tới, suy nghĩ lại chệch hướng, chú tài xế đưa tôi đến một khu dân cư, từng dãy nhà đều tản ra một loại khí tức e thẹn, trông thật đáng yêu làm sao, không có cái nào là không hấp dẫn ánh mắt của tôi. 
Khi chú tài xế dừng trước một căn nhà hai tầng lấp lánh rực rỡ, tôi loáng thoáng nghe được tiếng kêu gào của nó: Vào đi, oa, mau vào đi, mau vào lấp đầy tôi. 
Tôi sờ trái tim nhỏ đang đập thình thịch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ly-tieba/1354153/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.