*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đại học T nằm trong top 10 trường đại học công lập của nước Mỹ, cũng coi như nổi tiếng trên quốc tế. Tôi đắc ý, bố mẹ tôi cũng hài lòng, dì Lâm nói với tôi, bây giờ ngày nào trên bàn ăn mẹ tôi cũng “lỡ miệng” để lộ tin tức tôi đậu vào đại học T, sau khi nhận được rất nhiều lời khen ngợi “Con trai chị giỏi thật” “Tiểu Trạch đúng là vừa đẹp trai vừa thông minh, chị Trần, chị thật là có phúc” “Ai, con trai chị ngon lành ghê, nhìn con trai tôi…”, mẹ tôi sẽ khoát tay nói: “Hầy, tại nó không chịu cố gắng thôi, nếu nó cố gắng thì làm gì chỉ có 95 điểm?” Tuy rằng tôi không biết trước đó mẹ nghĩ thế nào khi nói “Em cũng không ngờ kỳ tích sẽ xảy ra”, nhưng tôi vẫn tin vào một câu: lòng dạ đàn bà, sâu tựa đáy biển. Còn bên bố tôi thì càng khó đỡ, theo lời ông ấy nói, mỗi ngày ông ấy và bạn tù đều trao đổi tâm đắc trong việc dạy con, tình cảm tốt vô cùng, cuộc sống cũng tươi vui lắm. Tôi nghi hoặc hỏi ông ấy: “Bố chưa từng trông nom con, mấy cái tâm đắc đó ở đâu chui ra vậy?” Ông ấy dùng vẻ mặt thần bí nhìn tôi, dè dặt nói: “Tự chế.” Tôi: “……” Mặc dù không nói gì, nhưng tôi rất là bình tĩnh, bởi vì gần đây những chuyện khiến tôi cảm thấy bất lực nhiều vô kể, còn ngán gì mấy chuyện này. Giữa tháng 1, đại thọ 20 tuổi của tôi sắp tới. Dấm Lượn hấp tấp chạy tới hỏi tôi định ăn mừng thế nào, lúc đó không biết tôi uống lộn thuốc gì mà lại vờ vịt nói: “Tổ chức hay không cũng thế, có phải chuyện hệ trọng gì đâu”, sau đó chờ Dấm Lượn trả lời “Vậy sao được, dù gì cũng là đại thọ 20 tuổi. Cưng yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho chị xử lý.” Kết quả tôi đợi cả buổi trời, cái mụ Dấm Lượn chẳng hề hiểu được lòng tôi đáp trả thế này: Chị thấy vậy cũng được, mấy ngày nữa cưng ra nước ngoài rồi, bọn chị cũng không nên quấy rối cưng, nếu không năm nay cho thiếu trước đi. Tôi lập tức hóa đá… Bốp bốp tát cho mình mấy cái, ai bảo tay mày tiện này, ai bảo tay mày tiện này!! Đây là đại thọ 20 tuổi của tôi đó mẹ cha ơi… Đại sư Dấm Lượn, bà chống cự một chút được không vậy. Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, nếu tôi nói ra, chỉ bằng trình độ nhiều chuyện của bả, không tới một đêm, tất cả mọi người trên toàn thế giới sẽ biết tôi là một tên quỷ hai mặt. So sánh được và mất, tôi vẫn lanh trí lựa chọn hạng mục đúng đắn —— đừng bao giờ mắc một chút xíu sai lầm nào ở chỗ Dấm Lượn nữa. Tôi rút kinh nghiệm xương máu, đau xót chạy đi xem anime. Mà ngay khi tôi mở web lên, Cửu Nhật đại đại lại thần không biết quỷ không hay chọt QQ của tôi. Cửu Nhật: . Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Chào bạn, bây giờ tôi có việc không ở đây, xin để lại tin nhắn. Cửu Nhật: Tôi có chuẩn bị cho cậu một ít đồ dùng để ra nước ngoài, sáng sớm mai chuyển phát nhanh cho cậu, buổi chiều mới tới kịp, nhớ chú ý một chút. Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Chào bạn, bây giờ tôi có việc không ở đây, xin để lại tin nhắn. Cửu Nhật: Bên trong có NDS, cộng thêm thẻ trò chơi Chuyện trang trại. Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Đại đại, nói thẳng đi, anh muốn gì đây Cửu Nhật: Gần đây cậu rất giận tôi, tôi chỉ muốn cậu tha thứ cho tôi. Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Được, tôi tha thứ cho anh. Cửu Nhật: Nhưng bây giờ cậu không cho tôi làm cậu. Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: …… Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Đờ mờ anh, tôi cho anh làm một lần, có phải anh sẽ không phiền tôi nữa không? Cửu Nhật: Không phải một lần, là mỗi ngày. Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Biến mẹ anh đi Tôi giận đau cả phổi. Lục Thiên Húc, có phải dữ liệu của anh bị nhiễm virus rồi không, có thể nào tải phần mềm Kingsoft về diệt virus không? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết, khi nam thần trong box biến thành nam bệnh tâm thần, còn tôi thì đấu không lại anh ta, tôi nên làm gì đây. Dưới thủ đoạn tàn phá độc ác của Lục Thiên Húc, rốt cuộc tôi căm phẫn tắt máy, gọi điện thoại cho mẹ tôi, hẹn mẹ ra gặp tôi. Ai ngờ bà mẹ ấy lại nhẫn tâm từ chối, nói rằng tối nay có một bữa tiệc rất quan trọng, muốn tới tiệm làm tóc uốn lọn gợn sóng, vừa nghĩ tới mái tóc đen thẳng đuột của mẹ biến thành dạng rong biển gợn sóng, tôi cũng hết biết nói gì. Tôi buồn chán lết ra phòng khách, mở TV LCD màn hình cực lớn của nhà mình lên chơi Xbox, lặng lẽ chờ đợi NDS… Tôi thề, đây thật sự là lần cuối cùng tôi quên đi lòng tự trọng của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]