Chương trước
Chương sau
Vì Dương Mộ Anh đã thành thật khai báo, Trịnh Thanh Tâm đành khoan hồng độ lượng tha thứ, tuy nhiên, cô nàng không quên lầm bầm vài câu.

“Cậu nên thu liễm lại đi, mình là bạn của cậu, để ý cậu nhiều lắm nên mới biết nhưng đối với mấy con cáo già cùng hồ ly tinh trong giới Showbiz, lớp mặt nạ của cậu sẽ không cánh mà bay.”

Dương Mộ Anh không phản bác, nhàn hạ đáp. –“Chúng ta là bạn thân của nhau, làm sao mình dám che giấu trước mặt cậu?”

Trịnh Thanh Tâm nghe xong, con mắt chớp liên tục, một giây sau đó, cô hét toán lên. –“Cậu là tên lừa bịp.”

Cô đúng là ngu ngốc, một kẻ thông minh như Dương Mộ Anh, trước tình yêu thì có thể mắng cậu ta ngu ngốc nhưng còn cách sống của cậu ta, cô dám lấy trinh tiết ra bảo đảm, kẻ nào chán sống mới mắng cậu ta ngu ngốc. 

Không cần nói cũng biết, là Dương Mộ Anh dùng hành động cùng lời nói ám chỉ cho cô suy diễn ra, cái gì mà tỏ ra nghiêm túc nói muốn đuổi cô về nước? Đúng là cáo già mà.

“Cậu lười đến thế là cùng.” – Cậu ta là kẻ ngu ngốc trong tình yêu, nhưng là kẻ đệ nhất lười trong việc giải thích, làm bạn của cậu ta thật hại não, bị quay y như chong chóng.

“Tâm Tâm, đôi khi phải khảo nghiệm trí thông minh của cậu một chút, nếu không mình sợ cậu ăn no rửng mỡ riết, đầu óc dễ bị u mê lắm.”

Nghe Dương Mộ Anh chế giễu, Trịnh Thanh Tâm liếc xéo cậu ta. –“Đầu óc u mê còn đỡ hơn ngu ngốc vì tình.”

Dương Mộ Anh không phản bác, nhìn Dương Nặc trên sân khấu không khỏi nở nụ cười. Vì tình điên cuồng? Cô chấp nhận, cô còn có thể điên cuồng hơn nếu có ai đó gây tổn thương cho anh, vì thế, những kẻ không muốn sống nữa, cứ đến đây đi, cô sẽ hầu hạ từng người một thật tốt.

... ...... ...... ...... .......

Quay xong Happy Camp, đoàn người Dương Mộ Anh trở về Bắc Kinh, vừa xuống sân bay đã đi đến công ty Duyệt Duyệt.

Về tới công ty lúc 8 giờ 10, ai nấy đều mệt mỏi vì phải bay đi bay lại trong một ngày, dù vậy, bọn họ vẫn cố gắng ăn cho no bụng, tiếp đó đưa Dương Nặc đến phòng vũ đạo.

Phần múa vũ đạo được Dương Nặc lăn qua lăn lại nhiều lần nên không bị vấp ở đoạn nào hết, nhưng vì ngày mai phải quay chính thức, anh không dám lơ là, anh tập đi tập lại vũ đạo, còn sáng tạo thêm một vài động tác.

Tập đến 10 giờ 30, cũng là lúc đường ai nấy đi, nhà ai nấy về. Dương Mộ Anh bảo tài xế chở bọn họ về nhà Dương Nặc, chiếc xe đi đến khu chung cư sang trọng, lúc mọi người xuống xe, ngoại trừ Trịnh Thanh Tâm trừng mất nhìn, hai người còn lại, một thì ung dung nhìn căn hộ cao cấp, một thì vui vẻ giới thiệu căn hộ trước mặt.

“Đây là nơi ở của em, sau này các chị có muốn bàn công việc, cứ lên thẳng trên nhà tìm em.” 

Xong, anh có chút lúng túng nhìn đồng hồ, muốn nói lại thôi. Dương Mộ Anh nhìn ra động tác của anh, hiểu anh muốn nói gì. Cô cười nhẹ, nói.

“Bây giờ còn sớm, cậu đưa chúng tôi lên nhà của cậu tham quan một chút, ít nhất cũng phải biết nhà cậu nằm ở tầng mấy, để ngày mai chúng tôi biết đường lên tìm. Tôi bảo tài xế đợi chúng tôi dưới lầu, cậu có thể an tâm.”

Được Dương Mộ Anh giải vây, Dương Nặc vui vẻ nói. –“Em cũng muốn nói như vậy nhưng em thấy trời tối, hai chị lại mới đến nước Trung, chưa quen thuộc đường đi, em sợ các chị sẽ không đồng ý. Giờ nghe chị Mộ Anh nói vậy, em cũng yên tâm, hai chị lên nhà em tham quan xong, uống tách trà rồi hãy về.” 

Dương Mộ Anh gật đầu, tiến lên đi song song với Dương Nặc. Mà ở phía sau hai người, Trịnh Thanh Tâm oanh liệt hoá đá tại chỗ.

Cô nàng vẫn cho là mình bị hoa mắt, vì thế ra sức lấy tay dụi liên tục, đến khi xác định mình không bị bụi bay bịt kín mắt, cô chạy nhanh tới chỗ Dương Nặc, luống cuống hỏi.

“Cậu ở tầng mấy?”

Dương Nặc vui vẻ trả lời. –“Tầng trên cùng, đây là dùng tiền tiết kiệm của em mua được, em rất thích căn hộ này, vừa thoáng mát vừa yên tịnh, rất thích hợp để em luyện tập.”

Trịnh Thanh Tâm cắn môi nhìn qua Dương Mộ Anh, thấy cậu ta nhếch môi cười âm trầm, rồi đi theo sau Dương Nặc. 

Trịnh Thanh Tâm lắc đầu chịu thua, nhưng có thêm một tí manh mối là trước đó chắc chắn hai người quen biết nhau, nếu không cậu ta đã không chạy đến đây mua nhà, còn có một nguyên nhân khác, là vì sự trùng hợp mà thôi.

Trịnh Thanh Tâm khinh bỉ cái sự trùng hợp nhảm nhí đó, cất bước đi theo hai người vào trong thang máy.

Đến tầng trên cùng, Trịnh Thanh Tâm nhìn hành lang gấp khúc cùng cánh cửa ở cuối đường kia, cô chép miệng đi vào căn hộ của Dương Nặc.

Bên trong thiết kế theo kiểu thanh lịch tao nhã với ba màu đen trắng và vàng nhạt, cả không gian vừa mang tính hiện đại trẻ trung, vừa mang theo chút gì đó cổ xưa thanh lịch. 

Bên trái là nhà bếp, bên phải là phòng ngủ dành cho khách, bàn ăn ở giữa, phòng khách nằm cuối căn nhà, hai phòng ngủ có luôn nhà vệ sinh riêng nằm đối diện nhau cuối phòng khách.

Trịnh Thanh Tâm nhìn tổng quát căn nhà, ghé tai Dương Mộ Anh nói nhỏ. –“May là thiết kế khác phòng chúng ta, nếu không mình sẽ cho rằng cậu là tên biến thái điên cuồng vì tình đó.”

“Cậu lại ngứa da?” – Dương Mộ Anh hừ lạnh nói.

“Da của mình từ lâu đã bị cậu lột hết rồi ... đại lừa bịp.” – Trịnh Thanh Tâm phản bác, đi đến sofa ngồi.

Dương Nặc từ nhà bếp đi ra với hai chai Rio màu xanh trên tay, vẻ mặt áy náy nói. –“Các chị uống đỡ Rio nha, lần sau em sẽ mua thêm nước đào và cherry.”

“Sao cậu biết chúng tôi thích uống gì?” 

Người hỏi là Dương Mộ Anh, cô rất xúc động khi anh biết cô thích uống nước gì, trên tất cả, bọn họ gặp nhau chỉ mới một ngày, anh đã nhớ được, đây có xem là anh đang quan tâm cô hay không?

Dương Mộ Anh đang tự kỷ mà cô không biết, Dương Nặc đang hỏi hai người nhưng đối với Dương Mộ Anh, Dương Nặc chỉ nhắm vào cô ta. Khi con gái điên cuồng yêu một người quả thật đáng sợ, bởi lý trí của họ đã không còn.

“Lần đầu gặp mặt, em hỏi hai chị uống gì? Chị Thanh Tâm bảo nước đào, còn chị là nước suối. Lần thứ hai lúc dùng cơm, chị Mộ Anh kêu nước đào cho chị Thanh Tâm , còn chị uống nước ép cherry, nên em đoán, không ngờ lại trúng.” 

Nghe Dương Nặc giải thích, trong mắt Dương Mộ Anh loé tia ôn nhu. –“Vậy cậu thích uống Rio, còn là màu xanh dương?”

Dương Nặc cười nhe răng. –“Vì có mùi thơm của hoa hồng hoà với hương vị whisky, cảm giác hương vị rất đặc biệt, uống hoài không thấy chán, tiếc rằng mỗi ngày chỉ được uống một chai.”

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của anh, cô thời dài. –“Nồng độ của Rio là 3,8%, tuy không khiến người say nhưng cậu thân là một ngôi sao, đứng trước giới truyền thông mà có mùi rượu sẽ ảnh hưởng đến hình tượng. Bất quá, tôi sẽ cho cậu mỗi ngày uống hai chai, nhưng chỉ được uống vào buổi tối.”

“Thật sao?” – Dương Nặc không tin hỏi, thấy cô gật đầu, anh vui sướng nhảy cẩn lên, vừa muốn lao tới ôm lấy cô nhưng chợt dừng lại động tác vì thấy làm như vậy là sai, anh đứng đó lúng túng gãi đầu.

Dương Mộ Anh thấy anh giở tính trẻ con, cô khẽ cười, sau đó nói tiếp. –“Ngày mai quay MV và quảng cáo, cậu muốn tự mình chuẩn bị đồ mặc hay để Thanh Tâm chọn giúp cậu.”

“Để chị Thanh Tâm chọn giúp em đi, bình thường thì em có thể chọn đồ cho mình nhưng việc phối đồ đi dự tiệc hay đến nơi làm việc, em không rành.”

“Ừm, vậy cậu dẫn chúng tôi đến phòng của cậu để chọn vài bộ, còn phải đem đi giặc ủi nên không thể để tới ngày mai được.” 

Dương Nặc gật đầu, anh dẫn hai cô đến phòng của anh. Bên trong được phối ba màu trắng đen và nâu đậm, đầu tiên bên trái là nhà vệ sinh với cánh cửa bằng gỗ, kế đến là chiếc giường màu đen trải ga màu nâu đậm nằm sát cửa sổ, với rèm cửa màu trắng, bên phải là tủ đồ âm tường bằng gỗ với bàn làm việc, có thêm một giá sách nhỏ.

Tổng quát căn phòng, dù là cách bày trí  hay cách phối màu, không chỉ đáp ứng yếu tố thẩm mỹ mà còn mang lại sự gọn gàng, ngăn nắp.

Bất quá, khi bọn họ nhìn đến chiếc giường, bên trên có thứ gì đang động đậy. Trịnh Thanh Tâm kế bên nhịn không được nói với Dương Mộ Anh.

“Không lẽ Dương Nặc dẫn bạn gái về nhà?”

“Em không có bạn gái.” – Dương Nặc lên tiếng phản bác.

Anh đi tới cạnh giường, giật mạnh chiếc chăn ra, liền xuất hiện một cậu thiếu niên đang nằm trên đó, trên người mặc áo thun ba lỗ màu xanh ngọc cùng với chiếc quần đùi màu trắng. 

Dương Mộ Anh nhìn thấy cậu thanh niên liền nhận ra ngay, vừa muốn lên tiếng thì Dương Nặc đã quát lớn.

“Dương Thiệu Minh, ai cho em vào phòng anh ngủ, đứng dậy mau.”

Người nằm trên giường đích thị là em trai Dương Nặc, Dương Thiệu Minh. Cậu ta vẫn còn ngáy ngủ, tóc có hơi rồi, nhưng vì vẻ ngoài đẹp trai, trông cậu ta không những không lôi thôi còn rất đáng yêu.

Cậu ta bước xuống giường, thấy anh trai đang hầm hầm nhìn mình, liền tỏ ra vô tội nói. –“Em đi nhầm phòng.”

Sau đó muốn đào thoát nhưng bị Dương Nặc nắm cổ áo kéo lại. –“Đi nhầm phòng? Là đi nhầm nhà mới đúng. Không phải em đang ở Mỹ sao? Tại sao lại trở về, anh Khải Phàm có biết em về đây hay không?”

Biết không thể trốn tránh, Dương Thiệu Minh thành thật khai báo. –“Còn không phải tại tên Nico ẻo lã kia sao? Hắn ỷ thế hiếp người, bắt em nhận toàn mấy thứ quảng cáo linh tinh, còn động tay động chân, em liền gọi điện cho anh Khải Phàm, sau đó anh ấy ra mặt thay em huỷ hợp đồng, còn giúp em bồi thường tiền bạc, rồi bảo người đón em về nước.”

Dương Thiệu Minh cười hề hề nắm tay anh trai. –“Anh, sau này em sẽ làm chung công ty với anh, anh nhất định phải bảo vệ em trai yếu ớt nha, nếu không để mẹ biết được, em bị người ta ăn hiếp, mẹ sẽ đau lòng.”

“Phì.” – Trịnh Thanh Tâm nhịn không được che miệng cười. 

Hai anh em nhà này, một thì yêu thương em trai lại giả vờ nghiêm khắc, một thì muốn gần gũi với anh trai lại giả vờ yếu đuối còn lôi cả mẹ ra uy hiếp, sau này  làm chung công ty, ắt hẳn có không ít chuyện để xem.

“Chị cười cái gì?” – Dương Thiệu Minh thấy có người cười mình, tức giận quát.

Khi nhìn thấy là Trịnh Thanh Tâm, cậu cảm thấy có cảm giác quen mặt, nghiền ngẫm giây lát, nhìn Dương Mộ Anh đứng kế bên, cậu sửng sốt, chỉ vào mặt Dương Mộ Anh, quát. 

“Tại sao chị lại ở đây?”

Cậu lập tức nhận ra cô gái trước mặt, bởi chị ta là kẻ đã mắng Nico trên máy bay, còn mắng rất văn hoá nữa là khác, tuy cậu không thích Nico nhưng đánh chó phải để mặt chủ, ngay cả mặt của cậu, chị ta còn không thèm nhìn, cậu làm sao phải để cho chị ta xem sắc mặt tốt?

Đối với Dương Mộ Anh, cô có thể dung túng Dương Nặc không điều kiện, còn những kẻ khác, dù là em trai của Dương Nặc, sự dung túng đó nằm ở con số không. 

úc gặp ở sân bay, cô không tính toán việc Dương Thiệu Minh khi dễ em gái của mình, là vì nể mặt Dương Nặc nhưng lần này, cô không có nghĩa vụ để cậu ta tuỳ ý chỉ trỏ.

Dương Mộ Anh mỉm cười. –“Tôi tên Dương Mộ Anh, là quản ý mới của Dương Nặc, rất vui được quen biết cậu.”

Dương Thiệu Minh bĩu môi, không thèm nói chuyện với Dương Mộ Anh, cậu xoay đầu sang hướng khác. 

“Dương Nặc, em trai của cậu thật đáng yêu.” – Dương Mộ Anh vừa nói xong đã nhận lấy ánh mắt hình viên đạn của Dương Thiệu minh.

Dương Nặc thấy vậy, tỏ vẻ không vui. – “Thiệu Minh, không được vô phép.”

Biết anh trai mất hứng, DươngThiệu Minh không cam lòng nhìn chị ta. Tuỳ ý nói. – “Dương Thiệu Minh.”

Dương Mộ Anh không giận, cô mỉm cười. –“Dương Thiệu Minh, theo như tôi biết, công ty không bạc đãi cậu về việc ăn ở, cậu vẫn nên thu dọn đồ đạc trở về căn hộ của cậu thì hay hơn.”

Dương Thiệu Minh tức giận. –“Tôi ở đâu thì liên quan gì đến chị?”

“Đương nhiên có liên quan, tôi là quản lý của Dương Nặc, việc cậu ở nhà Dương Nặc là sai quy tắc. Thứ nhất, công ty cho cậu một căn hộ, cậu không ở đã đành, còn chạy đến chỗ Dương Nặc, nếu bị giới truyền thông biết, họ sẽ viết những gì lên báo? Sẽ nói công ty nghèo đến mức không lo được chỗ ở của ngôi sao, đến lúc đó, hình tượng công ty sẽ bị huỷ.”

Ngừng một lúc, Dương Mộ Anh nói tiếp. –“Thứ hai, Dương Nặc là anh trai của cậu, nếu hình tượng công ty bị huỷ, mọi trách nhiệm sẽ quy về Dương Nặc, cậu nói xem, lúc đó công ty còn chịu bồi dưỡng Dương Nặc nữa hay không?”

Dương Thiệu Minh do dự nói. –“Cái đó ... không nghiêm trọng đến thế chứ?”

“Cậu không tin, vậy cứ ở đây vài ngày là biết.”

Bị Dương Mộ Anh doạ, Dương Thiệu Minh có chút sợ, cậu thì không quan tâm hình tượng của mình cho lắm nhưng nếu anh trai bị gì, cậu sẽ ân hận suốt đời.

Dương Thiệu Minh lại không thấy Trịnh Thanh Tâm thiếu điều còn chưa ôm bụng lăn ra cười, việc Dương Mộ Anh nói toàn lừa gạt, dù giới truyền thông có biết cũng chỉ lên báo nói hai anh em tình cảm rất tốt hoặc viết vài lời tốt đẹp, bất quá, cô không có rảnh đi nói cho cậu ta biết.

“Anh, em mới về nước, anh Khải Phàm còn chưa tìm quản lý cho em, công việc chưa được sắp xếp, em không muốn về căn hộ kia đâu, anh cho em ở lại đi, chỉ vài ngày thôi, sau đó em không làm phiền anh nữa.”

Cậu mới không trở về cái nơi lạnh lẽo cô đơn đó, được ở cạnh anh trai mới là quan trọng, cậu hiểu rõ anh trai thương mình, chắc sẽ đồng ý, nên làm bộ mặt đáng thương không ngừng năn nỉ anh trai.

Thấy em trai năng nỉ, tâm Dương Nặc mềm nhũn, đây là đứa em trai duy nhất của anh, làm sao không đau lòng khi thấy nó phải sống một mình, cảm giác đó, anh từng trải nghiệm qua, đứng trên sân khấu có biết bao người cổ vũ yêu thích anh nhưng khi về đến nhà, anh lại cảm thấy cô đơn, đối diện bốn bức tường lạnh ngắt, anh mới biết, mình luôn cô độc.

Dương Nặc thở dài. –“Được rồi, anh cho em ở lại ba ngày, sau ba ngày thì lập tức thu dọn đồ đạc trở về căn hộ của em ngay, nghe chưa?”

“Cám ơn anh, anh của em là số một.” – Dương Thiệu Minh ôm chầm anh trai, nhìn Dương Mộ Anh nhướng mày khiêu khích.

Dương Nặc buông em trai ra, nhìn Dương Mộ Anh. –“Chị giúp em đừng để giới truyền thông biết, có được không?”

“Được, tôi sẽ giúp.” – Ngay cả Dương Nặc cũng bị cô lừa, Dương Mộ Anh cười cười ôn nhu nói.

Thấy Dương Mộ Anh nhìn anh trai có gì đó không đúng nhưng Dương Thiệu Minh không quan tâm, cậu ta đi tới trước mặt Dương Mộ Anh, đắc ý nói.

“Chị này, trời cũng đã khuya rồi, chị định không về nhà sao? Chị cũng biết hình tượng của anh trai tôi rất quan trọng, nếu để người ta biết có phụ nữ trong nhà anh ấy sẽ không tốt, chị vẫn nên về nhà thì hơn.”

Nghe Dương Thiệu Minh nhấn mạnh hai chữ phụ nữ, Dương Mộ Anh không giận, cô vẫn mỉm cười, nhìn Dương Thiệu Minh từ trên xuống, khẽ nói.

“Cậu có nghe qua cậu tục ngữ Chim Khôn Kêu Tiêng Rảnh Rang, Người Khôn Nói Tiếng Dịu Dàng Dễ Nghe chưa?”

Dương Thiệu Minh từng ở nước N nên biết không ít thơ văn, nghe ra Dương Mộ Anh khen mình, cậu càng thêm vênh váo.

“Không nghĩ, chị cũng có mắt nhìn người thật tốt.”

Dương Mộ Anh. –“Cậu đã quá khen, tôi chỉ thấy từ hình tượng đến lời nói của cậu rất giống câu Chim Kêu Nghe Tiếng Rảnh Rang, không nhịn được mới tán thưởng cậu, tôi thật sự lấy làm lại, tại sao lại có người giống đến như thế?”

“Phụt.” – “Phì.”

Hai âm thanh vang lên cùng một lúc, một là của Dương Nặc, một là của Trịnh Thanh Tâm, bọn họ thật không nghĩ Dương Mộ Anh có thể độc miệng như vậy.

“Chị  ...” – Mặt Dương Thiệu Minh cứng đờ, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Mộ Anh nhưng đến nữa ngày cũng không biết phản bác ra sao.

Mắt thấy cả anh trai cũng cười mình, cậu thẹn quá hoá giận bỏ chạy, đóng cửa thật mạnh như trút hết tức giận lên đó.

Dương Thiệu Minh đi rồi, Trịnh Thanh Tâm cũng không cười nữa, cô nhanh chống chọn vài bồ đồ, cho vào túi đồ xong thì nói Dương Mộ Anh.

“Chúng ta về thôi.” 

“Để em đưa các chị xuống dưới.”

Dương Mộ Anh từ chối. –“Không cần, cậu lo nghỉ ngơi sớm, để ngày mai có sức mà làm việc.”

“Vậy em tiễn các chị ra cửa.”

Ba người đi ra cửa chính, Dương Nặc áy náy nói với hai cô. –“Các chị đừng để bụng chuyện khi nãy, thường ngày tính tình Thiệu Minh rất tốt, có lẽ vì chuyện của Nico khiến nó nóng tính, em thay mặt nó xin lỗi hai chị.”

Trịnh Thanh Thanh khoát tay. –“Không sao, trẻ nhỏ dễ dạy.”

Dương Mộ Anh. –“Ở trong nhà có thể tuỳ hứng nhưng ở bên ngoài, nhất là trước báo chí thì nên thu liễm lại, không phải chỉ có cậu ta mất hình tượng, còn có công ty nữa.”

“Vâng, em sẽ gi nhớ, các chị đi đường cẩn thận.” 

Sau khi tạm biệt Dương Nặc, Dương Mộ Anh đi trên hành lang khúc khuỷu, vừa lấy điện thoại ra gọi cho tài xế xe.

“Ngày mai lúc 7 giờ, anh đến dưới chung cư Dương Nặc chờ chúng tôi.”

“...”

“Không cần, chúng tôi sẽ tự đến, tạm biệt.”

Cúp máy, Dương Mộ Anh mở cửa bước vào nhà, còn chưa đi đến phòng ngủ đã bị Trịnh Thanh Tâm kéo tay, cậu ta nghiêm túc nói.

“Anh Anh, mình đã nói mình không quản chuyện của cậu nhưng đừng vì một phút nông nỗi mà huỷ đi tương lai của mình.”

“Đừng dong dài nữa, đi vào vấn đề chính đi.” – Cô đi tới sofa, xoa nhẹ huyệt thái dương.

“Được, mình nói thẳng, mình hỏi cậu. Việc huỷ hợp đồng với Lạc Yên Anh, được công ty Duyệt Duyệt để ý, làm quản lý cho Dương Nặc, mua nhà sát vách cậu ta, cậu đừng bảo với mình tất cả chỉ là trùng hợp.”

Sau khi xâu chuỗi từng chi tiết, Trịnh Thanh Tâm mới vỡ lẽ trên đời này sao có thể trùng hợp đến như vậy? Nếu hai người quen biết từ trước, vậy ắt hẳn còn sớm hơn cô gặp Dương Mộ Anh, bởi thời gian sau đó, cô và cậu ta như hình với bóng, nào thấy cậu ta liên hệ với ai đâu.

Như vậy, khoảng thởi gian hai người biết nhau chỉ có thể ở năm cấp ba, nhưng đều đáng nói là khi đó cậu ta chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mà Dương Nặc chỉ mới mười ba mười bốn, đừng bảo với cô cái gì tiếng sét ái tình, cách Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc, là kiểu yêu sâu đậm đến tận xương tuỷ chứ không phải kiểu vừa gặp đã yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.