Sáng sớm, từng tia nắng xuyên qua màn cửa, soi rọi từng góc nhỏ trong căn phòng trắng tinh.
Trên chiếc giường nhỏ, Dương Mộ Anh mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là cănphòng màu trắng toát, còn có mùi thuốc khử trùng gây gắt khiến cô nhíumày đưa tay bịt mũi lại.
Ngay khi nhìn thấy cánh tay trắng nõnkhông tỳ vết, Dương Mộ Anh chớp chớp mắt, sau đó lại chớp chớp mắt, côbị xe tải đụng thê thảm như vậy mà ngay cả một vết thương cũng không có, lẽ nào Lạc Yên Anh đột nhiên nổi tâm thánh mẫu, bỏ số tiền lớn phẩuthuật thẩm mỹ cho cô.
Dương Mộ Anh nở nụ cười châm chọc, Lạc YênAnh không đì chết cô thì cô đã cầu trời khẩn phật rồi nhưng rốt cuộc vìcái gì mà cô vẫn nguyên vẹn không chút sứt mẻ? Dương Mộ Anh cảm thấy đau đầu.
Ngay lúc Dương Mộ Anh ôm đầu tự hỏi tại sao mình không bịtổn thương lông tóc gì hết. Cửa phòng đột nhiên mở ra, đi vào là mộtngười phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, bà chỉ mặc áo cardigan màu đenkết hợp với áo phông xanh, vừa đơn giản vừa tôn lên vẻ đẹp mặn mà quýphái.
Nhìn người phụ nữ đi tới trước mặt mình, Dương Mộ Anh bất chợt rơi nước mắt, cô nghẹn ngào gọi. –“Mẹ.”
Bảy năm, từ cái ngày cô cương quyết từ bỏ ngành hội hoạ đi học ngành quảnlý thì hai mẹ con đã không còn gặp mặt nhau, dù cô có gọi điện về nhàhỏi thăm, người bắt máy chỉ có dượng. Bây giờ, nếu không phải cô gặp tại nạn, có lẽ cả đời này, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ly-ngoi-sao/2148703/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.