Hạ Hựu Nhiên ngập ngừng hỏi: "Chị có thích không?"
Ánh mắt tràn đầy hy vọng.
"Lúc nào cũng toàn hỏi chị, vậy em có thích không?" Diệp Dung hỏi lại nàng.
"Em tặng cho chị mà, miễn chị thích là em cũng thích."
Khi tặng một món quà, nếu người nhận thích nó thì bản thân người tặng cũng sẽ vui theo. Hạ Hựu Nhiên chờ mong nhìn cô.
Diệp Dung cầm chiếc nhẫn, ngón tay vân vê viên kim cương, "Thích chứ, trị giá cả trăm triệu bạc, ai mà không thích?"
Lần này cô nói chữ "Thích" rất hờ hững, quay sang thấy Hạ Hựu Nhiên vẫn cao hứng như cũ. Dường như chỉ cần một chữ "Thích" cũng sẽ khiến nàng vui vẻ, rất dễ dàng thoả mãn.
Thật kỳ lạ.
Diệp Dung nghĩ hồi lâu vẫn không biết giải thích cảm giác này ra sao, lấy tay đóng lại hộp nhẫn, "Chờ chị một lát."
"Hả?" Hạ Hựu Nhiên tò mò nhìn cô.
Diệp Dung xuống xe, lúc quay lại trên tay xách thêm một chiếc vali nhỏ có mã khoá, "Này là do trợ lý của chị chuẩn bị, hơi lố chút."
"Như vậy cũng yên tâm hơn mà." Hạ Hựu Nhiên vô cùng trân quý chiếc nhẫn kim cương, trước đó đều cất kỹ trong két sắt, đến hôm qua mới chịu lấy ra.
Diệp Dung đang tính mở khoá vali thì ngừng tay lại, quay đầu nhìn nàng, "Đoán thử xem chị để mật mã là gì."
"Ngày hội đấu giá?"
"Không cần lo lắng." Diệp Dung vặn mật mã và mở chiếc vali ra: "Là ngày chúng ta gặp nhau, đến lấy đi."
"Cho em ạ?"
"Chứ em nghĩ sao?"
Hạ Hựu Nhiên kinh ngạc chớp chớp mắt, lập tức nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ly-diep-hom-nay-khong-lam-nguoi/1103014/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.