Cố Tích Ân gần đây tâm tình rất tốt, tốt vô cùng.
Ai liếc mắt cũng có thể nhìn ra, tiểu cô nương luôn mặt mày hớn hở, da thịt hồng nhuận, vẻ mặt vui vẻ.
Nữ nhân là sinh vật rất tình cảm, một khi rời đi tình yêu, sẽ rất nhanhkhô héo, mà một khi được tình yêu che chở, làm dịu, sẽ khiến nàng xinhđẹp kinh người.
"Nghe nói mùa đông Phương bắc rất lạnh, chúng tanhất định phải mang nhiều áo khoác da lông một chút. Còn có, thuốc bổdược liệu trân quý cũng phải mang theo, ngộ nhỡ không hợp thuỷ thổ,thiếu ít thuốc , làm sao có thể?" Cố Tích Ân chỉ huy đám nữ bộc chuẩn bị hành trang, giọng nói nhẹ nhàng dặn dò này dặn dò kia.
NguyênBình Chi trở về nhà đổi xiêm áo bất đắc dĩ cười cười, nói: "Nương tử,nàng sắp đem cả Nguyên phủ mang đi, đoạn đường xa xôi, không mang đượcnhiều vật phẩm phức tạp như vậy. Hơn nữa, Kế Thành không phải là nơihoang vu giống như nàng nghĩ, nơi đó là phủ thành U châu, cũng tương đối phồn hoa, thứ gì cũng có thể mua được, nàng chỉ cần mang theo đầy đủngân lượng là được."
"Như vậy sao được? Vật phẩm Phương bắc chúng ta dùng không quen? Vẫn là mang nhiều một chút mới phải." Cố Tích Ânnũng nịu phản bác, nàng bây giờ rất thích làm nũng với Nguyên Bình Chi,bởi vì nàng biết phu quân sẽ bao dung loại tùy hứng nho nhỏ này củanàng, hành động này làm nàng có thể khắc sâu cảm nhận mình được yêu vàche chở.
"Được, được, tùy nàng, tất cả đều tùy nàng." Nguyên Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lua/1977631/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.