Quan Thất không gặp được Tiểu Bạch.
Một trận hoan hỉ công dã tràng.
Y phi thân lên phía trên, giống như muốn ngăn chặn “vật lạ” kia, nhưng biến hóa lại đột ngột xảy ra, ánh kiếm chợt thoáng qua trong tia chớp lóe lên.
Chớp trắng xám, kiếm đỏ tươi.
Người xuất kiếm là Phương Ứng Khán, hắn đã trở lại.
Người trúng kiếm là Quan Thất, y lại rơi xuống.
Một tiếng “ầm” vang lên, thân thể Quan Thất giữa không trung rung lên, bắn ra một chùm hoa máu.
Nhưng thế đi của y vẫn không giảm, đụng phải “sự vật” đang bay giữa không trung kia, lập tức phát ra một tiếng nổ mạnh trống rỗng khiến người ta sợ hãi.
Sau đó tất cả đều không thấy nữa.
“Vật lạ” phi hành kia và Quan Thất đồng loạt, cùng nhau biến mất trong bầu trời, không còn thấy nữa, giống như một người và một vật này vốn không tồn tại, cũng chưa từng tồn tại.
Chuyện xảy ra trước mắt mọi người giống như một giấc mộng, lại giống như không phải thật, chỉ không biết rốt cuộc là chân thật trong mộng, hay là mộng mị trong thật?
Mộng không phải mộng, thật lại là thật.
Đôi mắt đẹp của Tam Cô rơi lệ:
- Y đi rồi.
Lôi Thuần nhìn trời, giống như không cam lòng, cũng giống như không hiểu:
- Y thật sự đã đi rồi?
Tam Cô đại sư nói:
- Y giống như y, đến một cách tiêu sái, đi một cách tự tại. Ngược lại ở trên nhân thế, cả đời đau khổ vì tình, không thể ung dung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-long-chi-thu-luan-anh-hung/2114281/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.