Chương trước
Chương sau
Quan Thất dĩ nhiên đáng sợ.

Y đã không còn là người, mà giống như thần.

Một vị thần giết chóc, sát thần.

Một chiến thần ngay cả thần linh cũng dám giết.

Mặc dù sát khí của y lớn nhất, nhưng y vẫn không phải là người khó đề phòng nhất.

Minh thương dễ cản, ám tiễn khó phòng (thương ngoài sáng dễ ngăn cản, tên trong tối khó đề phòng).

Quan Thất phóng khoáng rộng rãi, đi thẳng về thẳng, dám đánh dám liều, muốn chết muốn sống, y đương nhiên là “minh thương”.

Thực ra “minh thương” cũng không dễ cản, nhưng “ám tiễn” được “minh thương” che chở tập kích thì lại càng không dễ đề phòng.

“Ám tiễn” là ai?

“Nó” không phải là người, mà thật sự là “tên”.

“Tên” gì?

“Nhãn Tiễn” (mắt tên).

“Nhãn Tiễn” này vẫn đến từ Địch Phi Kinh.

Sau khi Địch Phi Kinh nhướng mắt, tổng cộng đã nhìn hai lần, cũng “phát” hai chiêu, một đao một tên.

“Đao” là phát ra với Quan Thất, “tên” lại là phóng ra với Chu Nguyệt Minh.

Chu Nguyệt Minh vốn không ngờ Địch Phi Kinh lại đột ngột, cũng ngang nhiên công kích hắn như vậy, cho nên lúc Địch Phi Kinh vừa nói chuyện vừa nhìn về phía hắn, hắn cũng vừa giật mình vừa nhìn về phía Địch Phi Kinh.

Vừa nhìn nhau liền cảm thấy mắt đau, giống như bị kim đâm.

Trong nháy mắt này, Chu Nguyệt Minh không chịu được nhắm hai mắt lại.

Cũng trong nháy mắt đó, Quan Thất đã lao tới, đánh tới.

Quan Thất dùng một tay bắt lấy hắn, cũng nắm lấy vạt áo của hắn.

Chu Nguyệt Minh quanh năm bắt người, hôm nay lại bị người ta bắt, trên đời rốt cuộc có chuyện báo ứng hay không?

Nếu như có, không việc gì có thể ấn chứng câu nói “nhân quả tuần hoàn” hơn việc này. “Tiếu Kiểm Hình Tổng” Chu Nguyệt Minh luôn hạ lệnh cho đám chó săn dưới cờ khắp nơi bắt người, giữ người, chỉnh người, chôn người, thậm chí là giết người, hiện giờ bị Quan Thất dùng một tay tóm lấy giống như xách một con gà con.

Nhưng Chu Nguyệt Minh thật sự là một lão hồ ly, hơn nữa còn là một lão hồ ly rất xảo quyệt.

Lão hồ ly am hiểu nhất là gì?

Chuồn.

Quan Thất đã bắt được Chu Nguyệt Minh, nhưng lúc này y cũng có phần dở khóc dở cười.

Bởi vì trong tay y chỉ còn lại một chiếc áo bào.

Áo bào đương nhiên là từ trên người Chu Nguyệt Minh cởi xuống.

Chu Nguyệt Minh thật sự đã bị Quan Thất bắt giữ, nhưng y lập tức dùng một chiêu “Thoát Bào Nhượng Vị” (cởi bào nhường ngôi),từ trong tay Quan Thất “chuồn” ra.

Có lẽ, nếu như Quan Thất có hai cánh tay, hay là quen thuộc với “Đại Khí Tử thủ pháp” của Địch Phi Kinh hơn một chút, Chu Nguyệt Minh muốn chạy ra cũng nhất định chạy không nổi, đi không được.

Quan Thất một chiêu bắt hụt. Chu Nguyệt Minh vừa thoát thân liền há miệng, đang muốn giải thích, lại thấy một con rồng xanh xé gió bay thẳng đến.

Đó là gì?

Đó là kiếm.

Kiếm tên là “Sai”.

Đó vốn là kiếm của Tôn Thanh Hà. Lúc Quan Thất quay sang tấn công Chu Nguyệt Minh, y vốn định bắt sống người này, cho nên trước tiên ném kiếm ra khỏi tay. Hiện giờ một trảo bắt hụt, y lại dùng ý ngự kiếm, một kiếm lăng không bay đến tập kích Chu Nguyệt Minh.

Kiếm vốn không phải của Quan Thất, kiếm cũng không ở trên tay Quan Mộc Đán.

Y chỉ có một tay, nhưng lại có thể dùng khí ngự kiếm. Kiếm kia giống như bị một bàn tay vô hình điều khiển, lướt không bắn thẳng đến, tấn công Chu Nguyệt Minh còn chưa tỉnh hồn.

Chu Nguyệt Minh nào còn kịp giải thích.

Huống hồ lúc này mắt của hắn đau nhói, một chiêu “Nhãn Tiễn” của Địch Phi Kinh đã làm thị lực của hắn nhất thời khó khôi phục.

Lúc này hắn đã không cười được, hoàn toàn cười không nổi.

Ánh sáng xanh đã đến gần, quầng kiếm bừng lên.

Kiếm đến, bắn trúng.

“Sai”.

Kiếm đã bắn trúng, hơn nữa còn đóng đinh xuống.

Kiếm đóng đinh Chu Nguyệt Minh trên mặt đất.

Sai.

Đó không phải là Chu Nguyệt Minh, mà là y phục của Chu Nguyệt Minh.

Chu Nguyệt Minh đã không thấy.

Hắn dùng một chiêu “Kim Thiền Thoát Xác” (ve sầu lột vỏ),đã vọt ra ngoài, nhưng cũng đổi lấy một trán mồ hôi lạnh, một trận kinh hãi. Hắn nghĩ đến chuyện Quan Thất không cho hắn cả cơ hội biện bạch, lại muốn một kiếm giết chết hắn.

Thực ra Quan Thất cũng không phải muốn giết đối phương, y vốn định bắt Chu Nguyệt Minh, truy hỏi tung tích của Lôi Thuần/Tiểu Bạch.

Thế nhưng mắt của y đau, y đã nhìn vào “Nhãn Đao” của Địch Phi Kinh.

Đau đớn khiến cho y nhắm hai mắt lại, cũng khiến cho đấu chí của y tăng lên.

Lúc y dùng khí ngự kiếm thì đã nhắm mắt lại, y chỉ có thể công, không thể thu hồi.

Do đó một kiếm này tập kích, đủ để khiến Chu Nguyệt Minh bỏ mạng đương trường.

Nhưng “vỏ” của Chu Nguyệt Minh đích xác lột rất nhanh.

Nếu như một kiếm kia đâm vào không khí, kiếm thế tất nhiên sẽ không ngừng không nghỉ, vẫn đuổi theo tập kích Chu Nguyệt Minh.

Nhưng hiện giờ lại đâm “trúng”, mặc dù chỉ là y phục của Chu Nguyệt Minh.

Kiếm thế đã dừng, kiếm đóng xuống đất.

Nhưng Chu Nguyệt Minh cũng không thoát hiểm, hắn vẫn bị “bắt”, bị Quan Thất “bắt”.

Chu Nguyệt Minh vẫn bị Quan Thất bắt giữ, điểm này cũng không đặc biệt. Kỳ lạ là Quan Thất lại nhắm mắt “bắt” Chu Nguyệt Minh.

Quan Mộc Đán nhắm mắt lại, một tay dùng cầm nã, bằng cảm giác xuất kích, bằng cảm ứng xuất thủ, còn thuần thục, lão luyện, tinh tế hơn so với vừa rồi mở mắt xuất chiêu, điểm này chẳng những khiến người ta cảm thán, ngay cả Địch Phi Kinh cũng cảm thấy kinh ngạc.

Tại sao?

Hóa ra Quan Thất sử dụng đã không phải là “Đại Khí Tử Cầm Nã thủ”, mà là “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ pháp”.

Hầu hết những người có mặt ở đây đều không phân biệt được điểm này, mặc dù bọn họ đều là cao thủ đỉnh cấp trong võ lâm, đều biết đây là một loại Cầm Nã thủ pháp tuyệt thế hiếm thấy, không dễ ứng phó.

Chỉ có Địch Phi Kinh trong lòng hiểu rõ. Bởi vì chỉ có y mới biết, dùng một tay sử dụng “Đại Khí Tử Cầm Nã thủ” khó khăn đến thế nào. Chỉ có y mới biết, trong đông đảo chúng sinh đương thời, chỉ có y mới lấy được chân truyền của Cầm Nã thủ này. Cũng chỉ có y mới biết, “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ” mà hiện giờ Quan Thất đang sử dụng, đó là bước tiến tiếp theo, cảnh giới tối cao của “Đại Khí Tử Cầm Nã thủ pháp”, y chỉ biết tên nhưng lại không học được.

Ngay cả y cũng không học được, lại không biết Quan Thất làm thế nào học được?

“Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ” này là cực hạn trong Cầm Nã thủ. “Vị Lão Tiên Sinh” Bặc Tiên Tri trả giá bằng “tuyệt tử tuyệt tôn “, mặc dù luyện thành “Đại Khí Tử Cầm Nã thủ”, nhưng đối với “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ pháp” vẫn nhìn tên than thở, không thể luyện thành.

Nghe nói Cầm Nã thủ pháp này vốn là tuyệt chiêu do thê tử của một vị cao thủ tuyệt đỉnh sáng tạo ra. Vị cao thủ này võ công đã đạt đến đỉnh cao, vô địch thiên hạ, trở thành chưởng môn nhân của Huyết Hà phái, thiên hạ đệ nhất đại phái đương thời. Thế nhưng hắn lại rất vô tình, một khi đắc chí liền vứt bỏ thê tử. Bởi vì võ công của hắn cao tuyệt, hắn làm chuyện gì cũng không ai có thể trừng trị. Do đó vị phu nhân thông minh tuyệt đỉnh của hắn mới sáng tạo ra một bộ Cầm Nã thủ pháp này, dù là người võ công cao bao nhiêu, nội lực sâu đến đâu, nàng đều có thể dùng bộ Cầm Nã thủ này khống chế hắn, không để cho hắn rời khỏi bên cạnh mình nửa bước.

Kết quả, ngay cả vị cao thủ tuyệt đỉnh kia cũng vui lòng phục tùng, hắn thật sự chạy không khỏi cầm nã của nàng.

Mặc dù võ công của hắn có một không hai trong thiên hạ, vẫn chạy không khỏi năm ngón tay thon thon của thê tử mình.

Từ đó có thể thấy loại “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ pháp” này tinh xảo, lợi hại như thế nào.

Nghe nói Vị Lão Tiên Sinh cũng vì biết được loại Cầm Nã thủ pháp này, do đó mới hạ quyết tâm khổ luyện.

Thế nhưng vẫn không luyện được.

Bặc Tiên Tri không luyện được “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ pháp “, kết quả lại luyện thành “Đại Khí Tử Cầm Nã thủ pháp”, có tài nghệ hơn người, nhưng cũng trả giá rất thê thảm và nặng nề.

Đối với “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ pháp”, “Vị Lão Tiên Sinh” Bặc Tiên Tri chỉ có thể cảm thán:

- Đó là công phu mà chỉ nữ nhân mới có thể học được, ta không học được.

Hắn không học được, cho nên hắn cuối cùng từ bỏ.

Nhưng hôm nay, loại Cầm Nã thủ pháp này lại tái hiện trên ngón tay của nhất đại sát thần Quan Thất.

Nếu như nói “Đại Khí Tử Cầm Nã thủ” chỉ cần bắt trúng bất kỳ bộ vị nào của đối phương, thậm chí là một “điểm”, cho dù là dái tai, ngón út hay là tóc, đều có thể khống chế kẻ địch, vậy thì “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ” lại là chỉ cần bất kỳ một bộ vị nào trên người mình, hoặc chỉ là một “điểm”, bất kể là tóc, đầu ngón chân hay là tay áo, chỉ cần chạm vào bất kỳ nơi nào của đối phương, cho dù chỉ là vạt áo, râu mép hay là khăn mũ, đều có thể dồn đối phương vào chỗ chết.

Có thể thấy được sự tinh vi, ảo diệu của “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ pháp”.

Nhưng Quan Thất lại có thể dùng, Quan Mộc Đán lại biết sử dụng.

Còn Địch Phi Kinh chỉ biết thi triển “Đại Khí Tử Cầm Nã thủ”.

Ngay cả y cũng không biết sử dụng “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ”, do đó có thể tưởng tượng, cũng có thể suy ra sự kinh ngạc trong lòng y.

Quan Thất nhắm hai mắt lại, chỉ dùng một tay.

Y dùng một tay “bắt” lấy Chu Nguyệt Minh.

Chu Nguyệt Minh cũng đang nhắm mắt.

Tại khoảnh khắc Quan Thất “bắt” lấy hắn, hắn đột nhiên biến đổi, biến thành một đống y phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.