- Phó thác cho trời, như vậy mà thôi.
Chỉ nghe người điên tóc rối kia nhìn trăng xanh giữa trời lẩm bẩm:
- Do người? Không! Mặc người ức hiếp, vậy thì sống không bằng chết, không bằng chết cho xong… Mệnh ta do ta, há có thể do người!
Vẻ điên cuồng của y dần mất đi, ánh mắt càng dần sáng tỏ, ngữ âm cũng dần rõ ràng.
Hóa ra ngữ âm của y không hề sắc bén ngang ngược, thực tế còn ôn nhu êm tai. Mỗi chữ y nói đều giống như đang ngâm nga, câu do mỗi chữ tạo nên đều trở thành ca khúc.
Nhưng y không quan tâm, cũng không quá mức, chỉ tự cho là đúng.
Có điều lúc y lẩm bẩm như vậy, tiếng va chạm của dây xích giữa mắt cá chân và cánh tay cũng thấp xuống.
Chỉ thấy bụng của “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh đột nhiên phồng lên, còn không ngừng phập phồng, giống như một con cóc hít thở, tiếng tiêu trong tay chói tai như bình bạc vỡ tan.
Cùng lúc đó, người vóc dáng thon dài kia giống như đột nhiên cao hơn, tựa như sợi mì, thân hình càng dài, càng ốm, càng hẹp, càng gầy, cũng càng linh hoạt.
Đồng thời, một người khác vóc dáng nhỏ bé lanh lợi lại giống như càng bẹp, thậm chí bỗng nhiên mập lên, phì ra, nhanh chóng phình lớn, càng vặn vẹo quái dị.
Người điên tóc rối kia đột nhiên làm một chuyện, lần này y không còn lay động xích sắt. Y vừa phát hiện ba người này lại bắt “tay” dùng “thanh” để kiềm chế mình, liền vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-long-chi-thu-luan-anh-hung/2114237/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.