Chẳng những Hắc Quang Thượng Nhân phát hiện, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà dĩ nhiên cũng phát hiện, ánh trăng màu trắng dần dần biến thành màu xanh.
Mây đen cuồn cuộn.
Chim lướt nhanh.
Gió gấp.
Hiểm.
Tiếng sấm.
Chớp đi trước.
Nhà cửa nghiêng nghiêng.
Mái cao lung lay muốn ngã.
Trong chớp nhoáng này, bọn họ lại liếc thấy đối phương biến thành một bộ xương trắng.
Ba bộ xương trắng dưới ánh trăng từ cổ, trong kinh thành cổ kính, trên ngói nhà cổ xưa.
Bọn họ đều kinh ngạc, sự kinh ngạc này thật sự là đi vào tận tim, gan, lá lách, dạ dày, phổi.
Sau đó, bọn họ chính thức cảm giác được trời rung đất chuyển, ngói muốn nứt, vách muốn sụp, tường muốn đổ.
Trong gian nhà dưới chân, có người đột nhiên phát ra tiếng gào thét khàn khàn đến long trời lở đất.
- Mệnh…ta… do… người…
Một tiếng “ầm” vang lên, nơi bọn họ đứng thật sự nứt ra một lỗ hổng lớn.
Nhất thời ba người đều không đặt chân được, rơi nhanh xuống dưới, kể cả ngói vụn, đá vụn, gỗ vụn đồng loạt rơi xuống.
Ba người đều phân biệt dùng “Trầm Kim Trụy Ngọc”, “Lạc Địa Phân Kim”, “Thiên Quân Trụy Vạn Cân Áp” rơi xuống phía dưới, vừa rơi vừa trầm khí ngưng thần, nín thở tập trung, vận sức thủ thế, chuẩn bị đối phó với kẻ địch.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Cát bụi cuồn cuộn.
Mái cong cổ xưa này không biết đã xây bao nhiêu năm, cả khối sụp xuống, cùng với ba cao thủ sẩy chân nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-long-chi-thu-luan-anh-hung/2114233/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.