Năm tháng ngừng chảy.
Thời gian dừng lại.
Dường như ngay cả ánh trăng cũng đông lại thành sông băng.
Sông băng màu sữa.
Năm tháng sông dài, đời người tịch mịch.
Một thời bao nhiêu hào kiệt, nhân sinh như mộng, đứng ở nơi cao không chịu được lạnh.
Khí lạnh trên mũi kiếm khiến cổ họng Tôn Thanh Hà như muốn nổ tung.
(Thật lạnh.)
(Hóa ra lúc tiếp cận tử vong lại buốt giá lạnh đến thấu xương như vậy.)
Thế nhưng Tôn Thanh Hà ngay cả mắt cũng không chớp.
Mũi kiếm vẫn chỉ vào ấn đường của hắn, gió kiếm lại xâm nhập vào tim của hắn.
Nhưng hắn vẫn đứng yên đón gió, nhìn mũi kiếm này, cũng nhìn chăm chú vào người cầm kiếm. Thích Thiếu Thương liều mạng bị hủy một tay, cũng phải nắm chắc sơ hở trong khoảnh khắc này.
Hắn nhìn kiếm tùy thời có thể lấy tính mạng của mình, còn có người lấy tính mạng của mình.
Ở một bên khác, Hắc Quang Thượng Nhân cũng nhìn chăm chú vào thanh kiếm vẫn còn lay động, nhưng không có ý lấy tính mạng đối phương.
Tâm niệm của hắn thay chóng thay đổi.
Nên trốn? Hay là nên đứng ra? Hoặc là rút thanh kiếm này ra?
Rút thanh kiếm này ra, liệu có phải đối diện với ân oán và tình thù hay không?
Không để ý tới thanh kiếm này, liệu có tránh khỏi một trận chém giết tai ương hay ánh máu không?
Hắn lại không biết, trước đây không lâu từng có một trận quyết chiến kinh tâm động phách. Trương Thiết Thụ, Trương Liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-long-chi-thu-luan-anh-hung/2114228/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.