Trên nhân thế, phật ma tại một ý niệm.
Vừa rồi Thích Thiếu Thương ngơ ngẩn trong nháy mắt, lại nhìn thấy một vài cảnh tượng vốn không nên nhìn thấy vào lúc (đời) này.
Thế nhưng y đã nhìn thấy.
Y dĩ nhiên là chấn động, tâm thần đều kinh hãi.
Nhưng trong nháy mắt đó, cuối cùng y đã khôi phục bản tính, trở lại không.
Xưa nay không một vật, chỗ nào dính bụi nhơ (1)? Phật tới ma cũng tới, thế sự một trường không. Quá khứ là mộng, tương lai là không, người chỉ sống ở hiện thế trước mắt. Khôi phục tự tính chính là tìm về tự chủ. Trong lúc ngơ ngẩn y đã trải qua một kiếp.
Mộng ảo không hoa.
Trên tay y thật sự có một đóa hoa.
Trăng khắp lầu cao.
Trong lòng y có còn mộng hay không?
Có.
Người sống nên có mộng.
Nhân sinh như mộng.
Lâu như trời đất, mộng không phải mộng.
Nhìn thấy ánh trăng chiếu trên không, Thích Thiếu Thương lại nghĩ đến Tức Hồng Lệ.
Nụ cười của nàng, còn có nước mắt của nàng.
Nhìn thấy ngọn đèn như hạt đậu trong Huân Hương các, Thích Thiếu Thương lại nhớ tới Lý Sư Sư.
Nụ cười từ chối của nàng, còn có vẻ thẹn thùng nghênh đón của nàng.
Cho nên khi y lướt trên mái cong, vừa đến gần Túy Hạnh lâu, đã ngửi được mùi hương như lan như xạ kia, cảm thấy ánh đèn bên trong giống như sự ấm áp trong chăn, không nhịn được muốn vọt người tiến vào trong Huân Hương các.
Nhẫn nại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-long-chi-thu-luan-anh-hung/2114214/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.