Tay Diệp Thanh Oánh đột nhiên run lên, vỏ táo vốn dĩ gắn liền bỗng tách một tiếng rơi xuống đất, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên. Khuôn mặt trắng ngần ửng đỏ hai bên má, đôi mắt đẹp nhìn Lương Thần không dấu nổi sự nghi ngờ và xấu hổ.
Mà đúng lúc này Lương Thần lại thêm một câu:
- Hộ thư bảo!
Diệp Thanh Oánh cuối cùng sụp đổ, cô đột nhiên đứng dậy, cầm quả táo trong tay ném về phía Lương Thần, nỗi xấu hổ dâng trào trong lòng cô quên không hỏi sao đối phương có thể biết được cụ thể như thế, lúng túng, hoảng hốt quay người chạy khỏi phòng bệnh.
- Là thật! Là thật!
Trong lòng Lương Thần như có sóng lớn cuồn cuộn. Từ phản ứng của cô gái hắn có đoán chắc, những hình ảnh vừa lóe lên trong đầu hoàn toàn là sự thực. Đây là dị năng trong truyền thuyết ư? Lương Thần lờ mờ thấy rằng điều này có liên quan đến việc đầu hắn bị thương!
- Tiểu Thần, cháu sao vậy?
Nộp xong viện phí chú Phong vừa quay vào phòng bệnh đã thấy Lương Thần cầm trong tay quả táo đã gọt vỏ, mắt nhìn vô định lên trên kinh ngạc, thất thần, không khỏi kinh hãi.
- Cháu không sao!
Lương Thần định thần lại, trên mặt giả vờ tươi cười.
- Chú Phong tiền viện phí hết bao nhiêu? Cháu đưa lại cho chú sau.
- Chờ cháu xuất viện rồi nói.
Chú Phong khoát khoát tay, chợt nhớ ra cái gì đó.
- Cái cô tên Diệp Thanh Oánh đến thăm cháu rồi chứ, bộ dạng cô ta làm sao mà hốt ha hốt hoảng!
- Vâng, túi hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-tram-luan/179778/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.