Phó trưởng ban thư kí Phan Chí Xương, Phó chủ nhiệm ban quản lý Ngô Trí Dũng, Trương Kim Lập, người phụ trách tổ trưng dời Chu Văn Hữu đều trố mắt trân trân đứng nhìn cảnh này. Mấy người bọn họ cũng như Lương Thần, cũng là cấp bậc cấp sở, nhưng bọn họ tự hỏi lòng mình, liệu có dám công khai chống lại phó Chủ tịch Trâu như vậy không? Đáp án rõ ràng là hai chữ : “Không dám”! Bọn họ không hề ngạc nhiên khi Lương Thần thân làm Cục trưởng Cục công an lại có can đảm như vậy, Cục trưởng Lương đã từng làm cho Bí thư Thành ủy và Phó Chủ tịch thường trực Thành phố nhiệm kì trước phải mất chiếc ghế của mình, danh tiếng đương nhiên lan rộng, ít nhất ở Cẩm Bình không ai là không biết, không ai là không nghe danh. Thứ mà bọn họ kinh ngạc chính là bất luận là Trâu Nhuệ Lâm hay là Lương Thần, không ngờ lại đem mâu thuẫn ngang nhiên bộc lộ trước con mắt bao nhiêu người. Xét cho cùng có mâu thuẫn là một chuyện, và công khai mâu thuẫn lại là một chuyện. Những người có mặt lúc này đều hiểu, cảnh diễn ra trước mắt có nghĩa là mâu thuẫn giữa Lương Thần và Trâu Nhuệ Lâm đã phát triển đến đỉnh điểm không thể hóa giải được. Nói cách khác, hai người này giờ đây đã không hề nể mặt nhau một chút nào. - Lương Thần, cậu đúng là không coi luật pháp ra gì mà! Trâu Nhuệ Lâm cuối cùng cũng bộc phát, y gần như là gầm gào thét lên. Trường hợp nhân viên cấp dưới bằng mặt nhưng không bằng lòng với lãnh đạo cấp trên không phải là hiếm, nhưng dám công khai chống lại, ít nhất Trâu Nhuệ Lâm chưa từng nghe qua. Nhưng hôm nay, y không những chính tai được nghe, chính mắt được thấy, hơn nữa còn đích thân được trải qua. - Phó Chủ tịch Trâu, đối với những kết luận sai trái của anh, tôi thực sự không thể chấp nhận! Trước sự nổi điên của Trâu Nhuệ Lâm, phản ứng của Lương Thần lại hết sức bình tĩnh, hắn phản bác lại với giọng điệu lạnh nhạt: - Anh nói tôi không coi trọng luật pháp, vậy xin hỏi, có điều khoản nào quy định cơ quan công an chúng tôi có chức năng cướp thi thể về hỏa táng? - Ngụy biện! Trâu Nhuệ Lâm giận quá thành cười, giơ tay chỉ vào Lương Thần nói: - Tôi hỏi cậu một câu, nếu từ đó dẫn đến hậu quả không tốt, Lương Thần cậu có dám nhận không? - Nếu là trách nhiệm tôi phải gánh vác, tôi sẽ không thoái thác dù chỉ một li! Lương Thần không hề do dự đưa ra đáp án. Nhưng y lập tức cũng ném lại cho Trâu Nhuệ Lâm một câu hỏi sắc bén: - Tôi cũng muốn hỏi Phó Chủ tịch Trâu một câu, nếu theo chỉ thị của anh đi cướp thi thể hỏa táng, gây ra hậu quả nghiêm trọng, việc này sẽ do ai chịu trách nhiệm? Trâu Nhuệ Lâm sắc mặt hơi biến đổi, y đi một nước cờ với Lương Thần, đối phương lập tức cũng trả lại y một nước cờ. Y đương nhiên hiểu rõ, cướp thi thể rồi cưỡng chế hỏa táng tất sẽ gây một ảnh hưởng nhất định. Nhưng trong suy nghĩ của y, điều này chẳng đáng gì, vì tất cả đều là vì đại cục trưng dời. Nghĩ đến đó, y lập tức hùng hồn trả lời: - Tôi sẽ chịu trách nhiệm! Trong khi hai người ở thế giằng co đối chọi gay gắt không ai chịu nhường ai, những người khác như Phan Chí Xương, Ngô Trí Dũng, Trương Kim Lập ai ai cũng ngậm chặt miệng giữ thái độ trầm lặng, vì bọn họ biết rõ, tình thế trước mắt bọn họ vốn chẳng có tư cách nói xen vào hòa giải, bọn họ chưa đủ sức. Vì thế, từng ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Bí thư Đảng ủy Khâu Lĩnh Mai. Là Ủy viên Thành ủy, Khâu Lĩnh Mai đương nhiên là lãnh đạo có chức vụ cao nhất tại hiện trường. Đối mặt với cảnh đấu chọi giữa Phó Chủ tịch Thành phố và Cục trưởng Cục công an, bà sẽ có thái độ như thế nào? - Nếu đồng chí Trâu Nhuệ Lâm đã có quyết định, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa. Tôi tin đồng chí Trâu Nhuệ Lâm sẽ xử lý tốt. Chiều này trong thành phố còn có cuộc họp, thời gian không còn sớm nữa, tôi xin phép đi trước! Vượt khỏi dự đoán của mọi người, Khâu Lĩnh Mai không hề tức giận, cũng không làm chủ tòa cho Trâu Nhuệ Lâm và Lương Thần, mà lạnh nhạt buông một câu rồi chuẩn bị nhanh chóng thoát thân. Một số người để ý tất sẽ nhận ra được, trong lời nói của Khâu Lĩnh Mai có ẩn chứa sự không hài lòng với Phó Chủ tịch Trâu Nhuệ Lâm. Mặt ngoài Khâu Lĩnh Mai gần như không có thái độ gì, nhưng bà không chọn cách ủng hộ Trâu Nhuệ Lâm, đồng thời mượn cớ rời khỏi, trên thực tế ngang với việc thể hiện thái độ. Không chỉ như vậy, Khâu Lĩnh Mai còn lạnh nhạt buông một câu nói, bằng với việc tất cả trách nhiệm đều giao cho Trâu Nhuệ Lâm. Nhìn theo bóng dáng Khâu Lĩnh Mai, sắc mặc Trâu Nhuệ Lâm trở nên âm tình bất định, một lúc sau, y quay đầu lại, từng câu từng chữ nói với Lương Thần: - Nếu cậu đã không phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, vậy giờ cậu lập tức rời khỏi cho tôi! Sau đó, ánh mắt của y chuyển sang Phân cục trưởng Phân cục công an khu khai thác Đặng Trường Giang, trầm giọng nói: - Đồng chí Đặng Trường Giang, bây giờ tôi lệnh cho cậu, lập tức phái nhân viên cảnh sát sử dụng biện pháp cưỡng chế, đem thi thể nạn nhân đi hỏa táng! Điều gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, tránh cũng không tránh được. Đặng Trường Giang khẽ cười khổ trong lòng, y không có sự kiên quyết và mạnh mẽ như Cục trưởng Lương, quan trọng hơn nữa y không có hậu thuẫn lớn mạnh như hắn, vì vậy trước mệnh lệnh của Phó Chủ tịch Trâu, y chỉ có thể chọn cách phục tùng. - Vâng! Từ này nói ra vô cùng khó, nhưng cuối cùng đã được thốt ra từ miệng của y. Không thể không, người mà Trâu Nhuệ Lâm chọn lựa là vô cùng chính xác rồi. Gần 30 nhân viên cảnh sát còn lại ở hiện trường, có một nửa là cảnh sát của phân cục công an khu khai thác. Trâu Nhuệ Lâm không chỉ huy được Lương Thần, nhưng y có thể chỉ huy Đặng Trường Giang, hơn nữa y cũng tin rằng, Đặng Trường Giang không có gan chống lại mệnh lệnh của y. Chính vào lúc Đặng Trường Giang bất đắc dĩ chỉ huy nhân viên cảnh sát phân cục đi lên phía trước, Lương Thần giơ tay ngăn y lại. - Lúc vừa mới đến Cẩm Bình phá án, tôi đã từng nghe qua một câu nói. Ánh mắt Lương Thần nhìn về phía các viên cảnh sát ở hiện trường, giọng của hắn không cao, nhưng gần như truyền đến từng đôi tai của từng người ở đó: - Không có luật pháp, chúng ta vẫn còn công lý, không có công lý, chúng ta vẫn còn lương tâm, còn nếu đến lương tâm cũng không còn, vậy bộ cảnh phục chúng ta đang khoác trên người đã chẳng còn ý nghĩa nữa rồi! - Người chết là hết! Tôi hi vọng mọi người trước khi thực thi mệnh lệnh hãy tự hỏi lòng mình, dùng phương thức như vậy để đối phó với một ông già đã chết, liệu có trái với lương tâm mình không? Nói xong, Lương Thần không hề để ý đến sắc mặt tái mét của phó Chủ tịch Trâu, quay người đi. Còn Phan Chí Xương, Ngô Trí Dũng, Trương Kim Lập ngơ ngác nhìn nhau, những câu nói trước lúc rời khỏi của vị Cục trưởng Lương này, bề ngoài có vẻ là khuyên Đặng Trường Giang cũng những viên cảnh sát, nhưng trên thực tế lại là đang châm chọc phó Chủ tịch Trâu không có đủ đức hạnh. Hai câu nói có thể thấy từng câu từng chữ đều mang tính sát thương, sức chịu đựng kém chịu không nổi, ói ba lít máu tại hiện trường cũng có khả năng lắm! Khâu Lĩnh Mai ngồi lên xe được vài phút mới thấy cửa xe bên kia được mở ra, theo sau đó Cục trưởng Lương khom lưng ngồi vào xe, cười hì hì nói: - Tôi biết chị sẽ không mặc kệ tôi mà! - Tiểu Lương, rốt cuộc là cậu nghĩ thế nào vậy? Khâu Lĩnh Mai vẻ mặt vẫn rất bình thản, giọng điệu không cao cũng không thấp. - Suy nghĩ của tôi rất đơn giản! Tôi thấy Phó Chủ tịch Trâu làm như vậy chắc chắc sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng! Lương Thần nghiêm nghị trả lời: - Y muốn tự tìm phiền phức thì không ai cản, nhưng đừng lôi mọi người vào! Chính vì vậy tôi mới chống lại y! - Cậu chắc chắn như vậy chứ? Khâu Lĩnh Mai liếc nhìn hắn một cái, bà bây giờ cũng có phần hiểu ra, vì sao sau khi đến hiện trường, Lương Thần luôn có ý muốn rời khỏi. Nhưng bà vẫn nghĩ không thông, Lương Thần vì sao lại khẳng định sẽ xảy ra chuyện? Được biết, chính phủ dùng biện pháp cưỡng chế giải quyết tranh chấp trưng dời, cũng không phải là lần đầu tiên, ảnh hưởng không tốt cũng có một chút, nhưng tổng quan không tổn hại đến đại cục. Cùng lắm làm những văn bản thủ tục xử lý vài đồng chí gánh tội thay, bình ổn dư luận là xong. - Dù sao tôi cũng có dự cảm, lần này phiền phức xảy ra ở khu khai thác Vạn Hưng không phải là nhỏ! Lương Thần vô cùng nghiêm túc nói. - Dự cảm? Nghe Lương Thần trả lời, Khâu Lĩnh Mai không khỏi bật cười nói: - Hay cho từ dự cảm, tiểu Lương à, cậu không cảm thấy câu trả lời của mình quá là không chịu trách nhiệm sao? - Chị không tin sao? Dự cảm của tôi nhiều khi rất chuẩn đó! Lương Thần cười hi hi nói: - Chị chờ rồi xem là được rồi! Khâu Lĩnh Mai nhắm mắt lại, cười không nói gì. Nếu bà không tin tưởng Lương Thần thì sao có thể mượn cớ rời khỏi khu khai thác Vạn Hưng? Thực ra bản thân bà cũng có chút ngạc nhiên, sự tín nhiệm của bà đối với Lương Thần liệu có mù quáng quá không? Đúng lúc Lương Thần và Khâu Lĩnh Mai vừa lên xe rời khỏi hiện trường khu nhà cũ Long Hoa, phó Chủ tịch Trâu Nhuệ Lâm liền hạ lệnh thực thi biện pháp cưỡng chế với gia đình bị trưng dời Doãn Hải Ba. Bảy tám viên cảnh sát đến cưỡng chế, mang thi thể nạn nhân đi đến nơi hỏa táng, trong quá trình cướp đoạt thi thể, những nhân viên cảnh sát đã gặp phải sự phản kháng kịch liệt của người nhà họ Doãn. Doãn Hải Ba và Doãn Xuân Yến trong quá trình xung đột đã bị thương, còn trên mặt hai nhân viên cảnh sát cũng chảy máu. Những hộ trưng dời khác ở hiện trường chưa có phản ứng gì lớn, bọn họ vẫn chỉ chọn lựa đứng quan sát. Từ kết quả đó có thể thấy dường như vẫn chưa gây ra ảnh hưởng gì xấu. Đúng chiều hôm ấy, phó Chủ tịch Trâu trở về Ủy ban nhân nhân thành phố, báo cáo từ đầu đến cuối sự việc ở khu nhà cũ Long Hoa khu khai thác Vạn Hưng cho Trương Bỉnh Lâm. Và vào buổi sáng hôm sau, Lương Thần đã được thôi báo hôm sau sẽ tham dự hội nghị Ủy viên thường vụ Thành ủy mở rộng. Vị Cục trưởng đại nhân ngay lập tức ngẫm ra, có người muốn tính nợ với hắn đây! Trong phòng làm việc của Cục trưởng, Lương Thần ngồi trong chiếc ghế bành, nhắm mắt trầm tư. Hắn dám khẳng định, nếu tập đoàn Hoa Gia muốn đối phó với Vương Hà, nhân tiện còn kéo hắn vào cuộc, vậy động tĩnh này tuyệt đối sẽ không nhỏ. Thông qua phương tiện truyền thông tạo áp lực dư luận vô cùng lớn để đạt được mục đích nào đó, thủ đoạn này mặc dù không mới mẻ gì nhưng tuyệt đối có hiệu quả. Quan trọng vẫn phải xem khả năng của người cầm lái tập đoàn Hoa Gia. Nghĩ đến đó, Lương Thần không khỏi trong lòng tâm động. Hoa Gia nhằm vào Vương Hà, chẳng có lẽ là vì thân phận ông chủ đứng đằng sau của Lâm Triết Thông đã bị Hà Chính Kỳ phát hiện rồi! - Cục trưởng! Tiếng gọi làm gián đoạn suy nghĩ của Lương Thần. Mở mắt liền thấy phó Cục trưởng Hứa tư thế hiên ngang đang đứng trước bàn làm việc của hắn, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn. - Ồ, Phượng Anh, có chuyện gì vậy? Trải quay vài tháng tiếp xúc, cách xưng hô của hắn với Hứa Phượng Anh cũng dần trở nên thân quen. Ban đầu là Phó Cục trưởng Hứa, sau đó là đồng chí Phượng Anh, đến giờ thì trực tiếp gọi tên. - Tối nay, Tôn tỷ muốn mời anh ăn cơm, bảo tôi hỏi xem liệu anh có thời gian không? Hứa Phượng Anh sắc mặt lộ ra vẻ hơi khác thường, dường như che giấu chút ngượng ngùng và bối rối. Khoác trên người chiếc áo công an màu xanh nhạt, trong khí khái anh hùng của cô cũng không thiếu vẻ quyến rũ, nhất cử nhất động đều mang đầy sự quyến rũ đặc biệt. - Có người mời tôi ăn cơm sao, việc tốt đó! Lương Thần ngẫm nghĩ một chút, tối nay quả thật cũng không có lịch gì, vì vậy vui vẻ gật đầu đồng ý. Vị Tôn tỷ mà Phượng Anh nhắc đến chính là Tôn Dung Nhạn bên chi đội cảnh sát vũ trang, trong vụ việc hắn bị Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt lập mưu hãm hại, hắn đã nhận được sự giúp đỡ rất lớn của người ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]