Hà Tâm Nguyệt từ trong văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố đi ra, ngồi vào xe. Chú ý cẩn thận mới nhìn thấy thần sắc của cô có chút bất thường, Hà Đại Vi không khỏi nhướng mày lên nói: - Họ Trâu có ý gì với chị? Y muốn chiếm thể xác của chị có phải không? - Lái xe trước đi. Hà Tâm Nguyệt lắc lắc đầu, hơi có vẻ mệt mỏi tựa vào chỗ ngồi trên xe, nhắm mắt lại. Trâu Duệ Lâm thật muốn đánh vào chủ ý của cô, nhưng cô đối với chuyện này cũng không quá nhiệt tình. Vòng qua cơ quan, ngược lại hướng về tòa án, trong đó Trâu Duệ Lâm cũng có giúp một phần. Nhưng xét đến cùng, người giải quyết dứt khoát mọi chuyện ngược lại là Hồ Tịnh Tịnh con gái của Bí thư Tỉnh ủy Hồ Văn Nhạc. Cô không hẳn xem thân thể của mình là quý báu, nhưng cũng sẽ không tùy tiện ban phát cho người khác. Nếu không phải Trâu Duệ Lâm phụ trách mảng xây dựng đô thị, thì việc đầu tư của tập đoàn Hoa Gia ở Cẩm Bình cần chi phải giao thiệp với đối phương. Cô thậm chí ngay cả liếc mắt đi ngang qua đều chẳng muốn làm. Hà Đại Vi chậm rãi lái xe rời khỏi Ủy ban nhân dân thành phố. Trên đường trở về, y thỉnh thoảng quay đầu đoán chừng thần sắc của Hà Tâm Nguyệt. Y xem ra, Phó Chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm nhất định có dã tâm đối với Hà Tâm Nguyệt, mà với phong cách của Hà Tâm Nguyệt, thì cũng có thể sẽ lấy thân thể của mình làm kiếp mã đổi lấy ích lợi. Một lát đã đến tòa nhà Nam Thiên, Hà Đại Vi không quan tâm liền liều mạng kéo Hà Tâm Nguyệt vào gian phòng của y. - Đại Vi, em làm cái gì vậy? Hà Tâm Nguyệt đôi mi thanh tú nhíu lại, Hà Đại Vi lôi kéo tay cô dọc theo đường đi, đã khiến cho không ít công nhân công ty nhìn chăm chú. Tuy nói Hà Đại Vi là em trai cô, nhưng cô hoàn toàn không muốn đâu đó có lời đồn thổi truyền vào tai ba cô là Hà Chính Kỳ. - Chị nói thật, chị và cái tên họ Trâu kia, có phải hay không đã sớm…? Hà Đại Vi rất gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, trầm giọng hỏi. - Em nói bậy bạ gì đó? Trong mắt Hà Tâm Nguyệt lộ ra vẻ tức giận, cô chán ghét người khác dùng loại giọng điệu này nói chuyện với cô, cho dù là chồng của cô và em trai cũng không được. - Em nói bậy? Em ngược lại hy vọng em đang nói bậy. Hà Đại Vi tiến lên trước một bước, tiếp tục hỏi: - Nếu chị và họ Trâu kia không có, vậy đứa nhỏ trong bụng của chị là con ai? Lời nói của Hà Đại Vi khiến đồng tử của Hà Tâm Nguyệt co rút lại, trên khuôn mặt có chút tái nhợt, lạnh lùng mà hỏi ngược lại: - Em theo dõi chị? Sau khi phát hiện mình đã mang thai, cô chỉ đi bệnh viện có một lần. Hà Đại Vi dám khẳng định cô đã có thai, do đó tất nhiên là đã âm thầm theo dõi cô. Hà Đại Vi không nói gì, rõ ràng là đồng ý. - Chị quả thật là mang thai, đứa nhỏ là con của Triết Thông, có vấn đề gì sao? Hà Tâm Nguyệt lạnh lùng hỏi. - Không có khả năng. Hà Đại Vi gần như là gào thét nói. - Vì sao không có khả năng? Chị có thể vì em mà sanh một đứa nhỏ, vì sao chị không thể vì Triết Thông mà sanh cho anh ấy một đứa con? Hà Tâm Nguyệt lạnh lùng cười, cô biết đối phương đang ghen tị, ghen tị với mỗi một người đàn ông mà cô tiếp xúc. Tạm không nói đến cô không yêu thương y, cho dù là yêu, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ người đàn ông nào can thiệp vào tự do của cô. Cô vĩnh viễn sẽ không làm một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt. - Tâm Nguyệt...! Hà Đại Vi lập tức nghẹn lời, trong miệng úp úp mở mở. Mắt thấy Hà Tâm Nguyệt quả thật tức giận, sự giận dữ, sự kiêu ngạo của y hoàn toàn biến mất. - Kêu tôi là chị. Hà Tâm Nguyệt lập tức cắt đứt lời nói của đối phương, dùng một ngón tay trỏ thon thon chỉ nhẹ vào ngực đối phương, trong miệng không chút khách khí nói: - Biết vì sao em vẫn không theo kịp Triết Thông không? Bởi vì ánh mắt của em quá ngắn, tâm tình rất hạn hẹp, tinh lực của em không nên đầu tư vào chị mà hẳn là tập trung nghiệp vụ đưa tập đoàn đi lên. Em phải nhớ kỹ, không có người nào thích một kẻ yếu. Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Hà Đại Vi bỗng nhiên trắng bạch, trong lòng không ngừng nén chịu từng trận đả kích mà khó có thể chịu được. Người nữ này đối với y mà nói giống như một cành hoa anh đào diễm lệ, khiến y cam tâm tình nguyện mà sa đọa trầm luân, không thể tự thoát ra được. Có khi dường như rất gần, có khi lại dường như rất xa. Nụ cười, cái nhăn mày, sự giận dữ đều có thể dễ dàng đọng trong tim y. Nhất tịch chi hoan, cũng là khiến y trúng độc cả đời. - Em sẽ chứng minh cho chị xem. Hà Đại Vi ngẩng đầu, thật sâu nhìn Hà Tâm Nguyệt liếc mắt một cái, lấy giọng điệu kiên quyết nói. - Chị biết, em sẽ không khiến chị thất vọng, đúng không, Đại Vi? Trên gương mặt lạnh lùng của Hà Tâm Nguyệt bỗng nhiên hóa thành gió xuân tháng ba, thản nhiên cười, giơ tay nhẹ nhàng âu yếm hai má Hà Đại Vi, xoay người ra khỏi phòng, chỉ để lại một làn hương thơm trong không khí. Vừa ra khỏi phòng trong phút chốc, nụ cười hàm tiếu ngược lại tràn đầy một mùi vị lạnh lẽo. Hà Tâm Nguyệt giẫm lên đôi giày màu trắng, đi về văn phòng Tổng Giám đốc. Lâm Triết Thông hai ngày nay trở về Hongkong, Cẩm Bình bên này chỉ để lại cô và Hà Đại Vi. Cô biết bên Hongkong đối với cô là vô cùng không vừa lòng, tuy rằng không gọi cô về, nhưng ở trong điện thoại, cô cũng bị Hà Chính Kỳ nghiêm khắc trách cứ. Thủ phạm gây ra điều này, không hề nghi ngờ, hẳn là do Lương Thần của Cục công an thành phố gây ra. Nhưng đối với người đàn ông mạnh mẽ, cứng rắn quả cảm này, cô trong lòng lại không có ý gì oán hận. Vấn đề nan giải đã giải quyết, tuy rằng không xem như hoàn mỹ, nhưng chung quy là đã trôi qua. Cô từng quyết đánh đến cùng, chuẩn bị ra "đòn sát thủ", nhưng...! Nhưng cô còn đang do dự cái gì? Cô lại nghĩ tới, luật sư Trương ngày đó vì cô tìm người bảo lãnh, giọng điệu có vẻ không ngờ nói: - Không nghĩ tới nhanh như vậy, tôi còn tưởng rằng phải mất vài ngày nữa chứ. Dựa theo trình tự bình thường, cơ quan có thẩm quyền sẽ hồi đáp trong vòng bảy ngày. Luật sư Trương trước đó thật không ngờ, Cục trưởng cục công an thành phố nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán mà ký, để ông bảo lãnh cho Hà Tâm Nguyệt ngay lập tức. Có lẽ, có vài phần nể mặt tình bạn cũ với Lâm Triết Thông. Trên gương mặt của Hà Tâm Nguyệt hiện lên nụ cười miễn cưỡng. Cô hướng ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dường như muốn nhìn xuyên suốt qua không gian tìm kiếm cái gì. Vị tiểu công chúa của Cục trưởng Lương ngày mai vừa tròn đầy tháng, Cục trưởng Lương nhất định sẽ đãi tiệc. Mà chồng cô Lâm Triết Thông ở Hongkong có ý dặn cô tặng quà. Hà Tâm Nguyệt khe khẽ thở dài, khả năng lại phải gặp mặt rồi. Hôm nay ngày 12 tháng 1, Lương Thần ở nhà hàng Vạn Niên Thanh tổ chức tiệc mừng đầy tháng. Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Khâu Lĩnh Mai, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Kiều Bách Kiệt, Phó Chủ tịch thành phố Trần Trúc và các lãnh đạo thành phố khác đến dự. Hơn nữa còn có một số người phụ trách của cơ quan các cục, cùng với một số cấp dưới của Cục công an Thành phố lần lượt trình diện chúc mừng. Vào ngày này tháng trước, kết tinh của Lương Thần và Diệp Thanh Oánh cất tiếng khóc chào đời. Cục trưởng Lương Thần mừng rỡ như điên lập tức gọi điện thoại cho cha mẹ ở Liêu Đông. Ngày hôm sau, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa hai người liền lên máy bay bay tới Cẩm Bình. Sau khi cuộc họp gia đình trải qua một phen hồi hộp, cuối cùng Lương Hướng Đông với chức ông nội giải quyết dứt khoát, Tiểu bảo bối mới sinh ra lấy tên là Đóa Đóa, hàm ý giống như nhiều đóa hoa tươi xinh đẹp. Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa ở lại Cẩm Bình, đợi làm lễ đầy tháng cho cháu xong mới quay về Liêu Đông. Trong bữa tiệc đầy tháng, Hà Tâm Nguyệt thấy vợ Lương Thần đẹp như hoa sen, tươi mát thoát tục, đồng thời cũng thấy được chị vợ Lương Thần nhan sắc tuyệt trần, phong tình vạn chủng; càng thấy được mẹ vợ của Lương Thần có khí chất cao nhã. Thậm chí em Lương Thần, cùng với hai vị hàng xóm, dung mạo phong cách cũng không thấp hơn cô là mấy. Hà Tâm Nguyệt trong lòng hơi có chút cười gượng, nếu không phải Hồ Tịnh Tịnh lập kế hoạch bỏ thuốc mê, cô muốn dùng mỹ nhân kế câu dẫn Lương Thần, khó khăn thật đúng là không phải bình thường. - Cục Trưởng Lương, chúc mừng. Khi Lương Thần và Diệp Thanh Oánh ôm con đến trước bàn, Hà Tâm Nguyệt đứng lên, mỉm cười nói. - Cảm ơn! Lương Thần nhíu mày, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, cũng giới thiệu cho Diệp Thanh Oánh: - Anh đã nói qua với em, đây là vợ của Triết Thông bạn học cũ của anh — Hà Tâm Nguyệt. Dừng một chút, lại hướng về Hà Tâm Nguyệt nói: - Đây là vợ của tôi, Diệp Thanh Oánh. - Xin chào, Hà tỷ. Trên khuôn mặt của Diệp Thanh Oánh lộ ra nụ cười chết người, hướng về người con gái có dung mạo mỹ lệ không tầm thường gật đầu nói. - Xin chào, Diệp tỷ. Hà Tâm Nguyệt cúi đầu, nhìn cục cưng trong lòng đối phương, mỉm cười nói: - Em bé thật đẹp. Đây là quà cô tặng cho con. Nói xong lấy ra một chiếc vòng tay đeo cho đứa bé. - Cảm ơn chị Hà. Nhận quà trong bữa tiệc đầy tháng là chuyện rất bình thường, bởi vậy Lương Thần và Diệp Thanh Oánh cũng không có khước từ. Hai người gật đầu cảm ơn, nói xin lỗi không tiếp chuyện được, sau đó đi tiếp đón khách khác. Nhìn thấy cả nhà ba người họ đầm ấm hạnh phúc, trong đôi mắt Hà Tâm Nguyệt không cầm lòng lộ ra sự ao ước thèm muốn. Tham gia trọn vẹn bữa tiệc, Hà Tâm nguyệt không quay về toàn nhà Nam Thiên, mà là đón xe đi đến khu biệt thự Trân Châu. Nhìn thoáng qua chiếc Ferrari màu hồng đỗ trong sân, cô đã biết Hồ Tịnh Tịnh nhất định ở bên trong. Ngôi biệt thự này cô đã chuyển tặng cho Hồ Tịnh Tịnh, hay nói cách khác, chủ nhân nơi này không phải là cô. Nhưng Hồ Tịnh Tịnh vẫn đưa cho cô giữ một chiếc chìa khóa. Vừa mới mở cửa phòng biệt thự ra, chợt nghe thấy tiếng oán trách của Hồ Tịnh Tịnh từ bên trong truyền ra. - Nhanh lên, dùng sức, lại dùng lực một chút. Ách, cậu thật là vô dụng. Đi vào phòng khách, trên chiếc ghế sofa rộng lớn, chỉ thấy một nam thanh niên trẻ tuổi trán toàn mồ hôi đang chuyển động trên người Hồ Tịnh Tịnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net Hà Tâm Nguyệt đối với chuyện này đã thấy rồi nhưng không thể nói được gì. Cô tới chỗ này vài lần, gần như mỗi lần đều gặp phải cảnh tượng này. Cô rót ly cà phê, ngồi phía đối diện ghế sofa, sau đó một bên nhè nhẹ khuấy thìa, một bên không chút để ý đợi Hồ Tịnh Tịnh và tên sủng vật kia chấm dứt cuộc mây mưa. Bên cạnh xuất hiện cô gái xinh đẹp tính tình thanh nhã, giống như hai lần trước, Lạc Hàn cảm giác có một loại kích thích rất lớn. Vốn là hết sức khốn khổ, sắp tới đỉnh điểm hắn không tự chủ được buồn bực hừ một tiếng, nộp súng trước hạn. - Một hồi lại một hồi cũng vô dụng. Khẩn trương mặc quần áo rồi cút cho tôi. Hồ Tịnh Tịnh không đạt đến cao trào, trên mặt lộ vẻ bất mãn, đưa cặp chân trắng như tuyết đá người đàn ông đó sang một bên. Thở dốc hai tiếng, liền như vậy mà đứng lên, đi đến phòng vệ sinh, cũng không quay đầu lại nói: - Chị đi tắm một cái, em muốn đi tắm cùng không? - Không cần, em chờ chị. Hà Tâm Nguyệt thản nhiên hồi đáp. Mắt nhẹ nhàng lướt qua người đàn ông đang mặc quần áo, âm thầm lắc đầu, phỏng chừng tên sủng vật kia rất nhanh sẽ bị chủ nhân một cước đá văng ra. Hồ Tịnh Tịnh dồi dào, cần nhất là một người đàn ông có năng lực dũng mãnh, chứ không cần một tên trứng thối có khuôn mặt ưa nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]