Khi Lương Thần đến phòng đọc sách, đúng lúc thấy Lâm Tử Hiên cầm cây cọ trong tay chấm vào nghiên mực, đặt những nét vẽ như rồng bay phượng múa trên tờ giấy trắng tinh như tuyết. Tiến đến gần phía trước, thấy rõ ràng, trên tờ giấy trắng có bốn chữ lớn "Trữ tĩnh trí viễn".
Lương Thần biết Lâm Tử Hiên một tay có thể viết tốt mẫu chữ Khải, nhưng loại chữ lớn này, hắn cũng là lần đầu tiên gặp. Kiểu chữ tự nhiên, cân đối rõ ràng, tràn ngập một sự yên lặng không màng danh lợi, ôn hòa mà tinh tế. Bất kể bốn chữ này tự thân có hàm ý, hay là từ kiểu chữ lộ ra ý nghĩa, đều có thể thấy được trạng thái tâm tình hiện nay của Lâm Tử Hiên.
- Ba viết những chữ này như thế nào?
Lâm Tử Hiên buông cây viết lông xuống, ngẩng đầu hỏi.
- Đẹp.
Lương Thần gật đầu khen. Dường như cảm thấy chính mình trả lời có chút qua quýt, vội vàng lại bỏ thêm một câu "Rất đẹp".
- Con từ trước đến nay luôn biết nịnh bợ người khác.
Lâm Tử Hiên không kìm nổi cười, chỉ vào bản vẽ của mình nói:
- Nếu con cảm thấy đẹp, vậy tặng cho con.
- Ha hả! Con đây không khách khí nhé, trở về con sẽ treo nó trong phòng làm việc.
Lương Thần cười hì hì nói:
- Con cũng muốn học đòi văn vẻ một chút.
- Treo lên hay không thật sự không cần thiết. Nếu cảm thấy bốn chữ này hữu dụng, hãy đặt nó ở trong tâm.
Lâm Tử Hiên tắt nụ cười trên mặt, khẽ thở dài nói.
- Ách! Nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-tram-luan/1550826/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.