Lương Thần đứng ở ban công, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy cả tầng trệt san sát phía dưới, hắn rít một hơi thuốc thật sâu.
Hắn không tức giận cũng không sầu não về chuyện của Tề Vũ Nhu và Helen. Thanh Oánh và Tử Thanh có thể tha thứ cho hắn, với hắn đó là sự ban ân lớn nhất. Hắn cũng thật sự nghĩ tới việc cầu xin các cô tha thứ, không cần để ý đến lòng tự trọng bên ngoài. Đàn ông rất tự trọng, hơn nữa là trong trường hợp bị vợ bắt gặp làm việc xấu.
Đang nghĩ tới đó, đột nhiên hắn nghe tiếng chuông điện thoại di động. Một lát sau, Diệp Tử Thanh cầm điện thoại ra đứng trước mặt hắn.
-Khói quá.
Cô lấy tay đoạt lấy điếu thuốc của hắn, đặt điện thoại di động vào tay hắn. Diệp Tử Thanh cau mũi lại, xoay người chạy ra ban công.
Tiếp nhận điện thoại, nhìn thấy dãy số, trong lòng Lương Thần không khỏi giật mình. Số 86 mở đầu, tiếp đó là 212, tổng cộng có mười số nữa, đây rõ ràng là số điện thoại quốc tế đường dài. Lương Thần nghĩ ngay đến Tề Vũ Nhu và Helen. Hắn vội vàng nhấn nút nghe đưa điện thoại lên tai.
-Lương tiên sinh, xin chào.
Tiếng nói phát ra từ trong điện thoại là một giọng nói cực kỳ khô khan, mặc dù cũng là giọng nữ nhưng không phải giọng của một trong hai người Tề Vũ Nhu và Helen.
-Xin hỏi cô là ai?
Lương Thần cau mày hỏi.
-Tên của tôi là Chris, tôi là huấn luyện viên của Tề Vũ Nhu và Helen.
Cô gái trong di động xưng danh.
-Cô Chris,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-tram-luan/1550776/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.