Chương trước
Chương sau
- Tôi và Helen không muốn đi vào cho thêm phiền, hơn nữa lại đang là thời điểm tâm trạng Thần không tốt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tề Vũ Nhu lộ ra ý cười dịu dàng, mắt đẹp chuyển hướng Diệp Tử Thanh ở một bên nói:
- Diệp tiểu thư, đối thủ chủ yếu của cô là vị Liên tiểu thư này, cứ tự động bỏ qua tôi và Helen đi. Chúng tôi và Thần chỉ là giao dịch tiền tài thuần túy, chỉ cần Thần gật đầu, chúng tôi lập tức có thể rời khỏi.
- Chúng ta vào bên trong nói chuyện đi.
Diệp Tử Thanh vẻ mặt bình tĩnh, chỉ một phòng bệnh khác. Để dễ dàng chăm sóc cho Lương Thần, hai ngày nay cô và Liên Tuyết phi đều ở lại trong phòng bệnh này.
- Diệp tiểu thư, cô chắc chắn nhất thiết phải nói chuyện sao?
Helen ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp màu xanh lam thoáng hiện một tia khiêu khích:
- Chúng tôi đã nói, chúng tôi không được coi là tình nhân của Thần. Chúng tôi và Thần cũng chỉ là quan hệ giao dịch tiền tài mà thôi.
- Nếu không muốn nói chuyện thì tùy các chị.
Đôi lông mày thanh tú của Diệp Tử Thanh nhíu lại, tao nhã quay người lại, buông một câu:
- Hy vọng các chị không hối hận.
- Tôi nghĩ có lẽ là có chuyện cần thiết phải nói.
Liên Tuyết Phi vứt bỏ vẻ mặt lạnh như băng vốn có, hướng về hai cô gái Tề Vũ Nhu và Helen cười cười nói:
- Đương nhiên nếu các chị không định ở lại bên cạnh Thần, vậy thì tôi cũng không cần nói làm gì.
Tề Vũ Nhu và Helen liếc mắt nhìn nhau một cái, rất là ăn ý mà đứng lên, đi theo bóng dáng Diệp Tử Thanh vào phòng điều trị đặc biệt. Liên Tuyết Phi khoanh tay, liếc mắt nhìn căn phòng Lương Thần một cái, trên mặt hiện ra vẻ phức tạp. Con người chàng trai này quả thật rất có giá trị. Cô cũng vẫn vô cùng kinh ngạc, vận may của Lương Thần đâu có trái với ý trời đâu? Đã bao nhiêu lần rồi? Lần nào cũng đều gặp dữ hóa lành, gặp bao nhiêu khó khăn nguy hiểm cũng qua, thậm chí biến họa thành phúc. Kết quả cuối cùng không chỉ được một, mà trái lại lời một đám lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Lắc lắc đầu, cô cũng theo đi vào phòng bệnh. Cuộc "Hội đàm đa phương" này cô cũng phải tham gia.
Ngày 5 tháng 9, một bài báo với tựa đề "Vụ án phóng hỏa đã lần ra manh mối, hai vị quan lớn thành phố Cẩm Bình bị sa thải" xuất hiện nhanh chóng, rộng rãi trên các báo và các phương tiện truyền thông, các trang web lớn nổi tiếng.
"Xảy ra từ một năm trước, khiến cho chín người chết, mười một người bị thương, vụ án phóng hỏa có tính chất đặc biệt nghiêm trọng. Sau vô vàn khó khăn, rốt cục chân tướng đã rõ ràng. Tội phạm tình nghi gồm Vương Căng, Trương Hào, Hà Tuấn. Do không mua được Bách Hưng Lâu, ba người liền sai đám người Trịnh Hổ phóng hỏa, chín người chết cháy bao gồm ông chủ Tiêu Kiến Sinh cùng với công nhân, khách khứa. Trước mắt, các tội phạm tình nghi là Trương Hào, Hà Tuấn đã bị cảnh sát tỉnh Giang Nam bắt, một tội phạm tình nghi khác là Vương Căng không rõ tung tích. Cảnh sát tỉnh Giang Nam đã phát lệnh truy nã."
Các trang web lớn lập chuyên đề, miêu tả tường tận từ đầu đến cuối vụ án phong ba phóng hỏa, cũng mạnh mẽ biểu dương thái độ xử lý nghiêm minh đối với các cán bộ phạm tội bao che con phạm tội của tỉnh Giang Nam.
"Ủy ban Tỉnh Giang Nam đã quyết định cách chức Bí thư Thành ủy Cẩm Bình của Vương Phục Sinh, Phó Chủ tịch thành phố của Trương Hổ, đồng thời nghiêm khắc xử phạt các cán bộ có liên quan đến vụ án".
Đối với kết quả này, đông đảo cư dân mạng cũng không hề cảm thích thú. Một ID tên là 'Bị cường chính nghĩa' trả lời:
"Vụ án kết thúc, chúng ta vẫn không nhận ra ai chiến thắng. Lấy máu tươi thậm chí là sinh mạng đổi lấy công bằng chính trực, thế nào cũng khiến cho người khác cảm thấy châm biếm vì sao bao giờ cũng phải để nảy sinh những ra hậu quả vô cùng tồi tệ, sau khi phải trả giá cực kỳ nghiêm trọng. Một số cơ quan chính phủ thể hiện năng lực trước nay chưa bao giờ hiệu quả, thời gian lâu như vậy đáng lẽ phải sớm đưa ra kết quả chứ?".
"Mọi người tới giờ cũng đã quá mệt mỏi rồi, tôi chỉ quan tâm Phó cục trưởng Lương Thần và người em bị thương của anh ấy như thế nào. Những việc khác đã không còn hứng thú".
ID tên là "Hy vọng chính là thất vọng" tiếp tục trả lời.
"Mọi người yên tâm, Phó cục trưởng Lương Thần bị thương không nặng, an dưỡng một thời gian sẽ không sao. Em cục trưởng Lương Thần trải qua cứu chữa cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, đa tạ mọi người đã quan tâm".
Một ID tên là 'San San đến chậm' cũng trả lời như vậy.
"Người tốt sẽ gặp điều tốt, người tốt cả đời sẽ được bình an. Phó cục trưởng Lương Thần và em gái quả nhiên là được ông trời phù hộ. Amen!".
"Vậy có thể yên tâm hy vọng Phó cục trưởng Lương Thần và em gái sớm đến ngày xuất viện".
"Trúc Hoa làm sao mà biết được rõ ràng như vậy? Có phải có quan hệ gì với Phó cục trưởng Lương Thần hay không?"
"Khụ, thực ra tôi chính là một người em khác của Phó cục trưởng Lương Thần, không phải người em bị thương kia".
Lúc San San đến chậm quay lại để trả lời, bài post đã kéo đến số 921.
"Không tin lời nói của Trúc Hoa".
"Phó cục trưởng Lương Thần có mấy người em?".
"Tài liệu cho thấy, Trúc Hoa họ Lương sống ở thành phố Liêu Dương tỉnh Liêu Đông. Ừ, rõ ràng là nói không chính xác".
"Không có bằng chứng thì không tin, Trúc Hoa có bằng chứng không? Dám trưng ảnh lên đây không?".
"Ảnh này chụp chung không phải PS đâu. Wow, Trúc Hoa em thật xinh".
"Lí nhí mà hỏi một câu, Trúc Hoa em có bạn trai chưa?".
"Tôi có mấy lời tự đáy lòng, nói ra mọi người đừng mắng tôi, tôi vô cùng hi vọng có thể trở thành chồng của em gái Phó cục trưởng Lương Thần".
"Tôi cũng có lời nói tự đáy lòng, anh bạn phía trên không biết xấu hổ".
"Đúng, quả thật là không biết xấu hổ".
"Các vị huynh đệ, có tin tức mới nhất. Đồng nghiệp của mẹ bạn gái em họ nhà dì Hai tôi cho biết, Phó cục trưởng Lương Thần, à, phải gọi là Phó bí thư Lương Thần đã đệ trình Thành ủy đơn xin từ chức".
Lời tiên đoán lại lần nữa nổi lên, hướng đám đông tuyên bố tin tức quan trọng.
Trong phòng điều trị đặc biệt của Bệnh viện Trung tâm thành phố Cẩm Bình, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Khâu Lĩnh Mai ngồi ở đầu giường, lấy giọng điệu thuyết phục hướng về phía chàng trai đang nằm ở trên giường nói:
- Cậu không thử nghĩ lại thật kỹ xem. Hai mươi lăm tuổi đã lên chức này, cả nước có được mấy người? Người khác đốt hương cả đời còn không mơ có được tiền đồ tốt như vậy. Cậu giỏi lắm, động tý là nói bỏ sao? Cậu cho là đây là trò đùa trẻ con sao? Mặc kệ cậu nói gì, tôi nói cho cậu biết đơn xin từ chức này bên trên sẽ không phê chuẩn đâu.
Nói tới đây, Bí thư Khâu lại chậm giọng nói:
- Tâm trạng của cậu tất cả mọi người đều hiểu. Mọi người cũng đều biết rằng cậu bị oan ức, có oan ức thì có thể nói, có bất mãn có thể đề xuất, nhưng công việc không thể nói bỏ là bỏ. Không muốn làm Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thì có thể tiếp tục làm Cục trưởng Công an thôi. Chuyện từ chức tuyệt đối không được nhắc lại nghe chưa? Tĩnh dưỡng thật tốt một thời gian, tâm trạng xấu vứt hết qua một bên đã.
Nghe nữ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật một phen tận tình khuyên bảo, trong lòng Lương Thần có cảm giác thân thiết và quen thuộc lạ thường, cười khổ một tiếng nói:
- Bà nói nhiều như vậy, sắp đuổi kịp mẹ tôi rồi.
- Tôi mà có đứa con không nghe lời như cậu thì đã sớm giơ tay đầu hàng rồi.
Bí thư Khâu nói khô cả miệng lưỡi, cầm chén nước đầu giường uống, sau đó lại kéo chăn đắp cho Lương Thần, lúc này mới đứng lên nói:
- Đừng có diễn bộ dạng suy sụp kia với tôi. Khẩn trương dưỡng thương thật tốt mà trở về đi làm, dám không nghe lời, tôi sẽ thay mẹ cậu dạy bảo cậu.
Bí thư Khâu vừa mới rời khỏi, Tề Vũ Nhu và Helen liền đi đến.
Nhìn vẻ mặt Helen vẫn tái nhợt, Lương Thần không khỏi lộ vẻ quan tâm:
- Helen, sao cô không về nghỉ ngơi đi?
Helen vẻ mặt buồn bã, hết sức đáng thương mà trả lời:
- Thần, tôi và Vũ Nhu vài ngày nữa phải đi. Cô Diệp tiểu thư kia nói, cô có thể tha thứ cho cậu, nhưng yêu cầu chúng tôi phải rời khỏi.
Lương Thần thoáng giật mình, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.
- Cậu còn cười nữa. Người Trung Quốc các cậu có câu "một ngày vợ chồng một ngày ân". Tôi và Vũ Nhu đi rồi, cậu thế nào mà một chút quan tâm cũng không có, cậu đúng là "thủy khí chung loạn", cậu là Trần Thế Mỹ.
Helen có vẻ hơi giận, kéo tay Tề Vũ Nhu đi tới trước giường. Tề Vũ Nhu vẫn y nguyên dáng vẻ nhu mì như trước, đứng ở đó không nói một tiếng.
- Tôi sửa cho cô một chút, đó là câu thành ngữ "một ngày vợ chồng trăm ngày ân" của cô nói sai rồi, đó là "bội tình bạc nghĩa".
Lương Thần mỉm cười lắc đầu nói:
- Còn nữa, Helen cô nói dối. Chuyện ép các cô rời khỏi, Tử Thanh cô ấy sẽ không làm đâu.
- Cậu đối với cô tiểu tình nhân của mình thật đúng là hiểu biết đấy.
Vẫn giả bộ đáng thương, Tề Vũ Nhu quyến rũ mà mỉm cười:
- Báo cho cậu một tin tốt, lửa hậu viện tạm thời tắt. Tuy nhiên đừng vội sớm cao hứng, chỉ tạm thời tắt thôi, có lẽ nói không chừng ngày nào đó sẽ lại cháy mạnh hơn so với bây giờ.
- Thế thì thật sự là quá tốt.
Lương Thần dường như tự đáy lòng mà nói, sau đó giơ hai bàn tay về phía Tề Vũ Nhu và Helen:
- Các cô tới vừa đúng lúc, đỡ tôi ngồi dậy, tôi phải đến xem Tiểu Nguyệt thế nào.
Lan Nguyệt lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung xinh đẹp kia không chút huyết sắc, bàn tay nhỏ đặt ở bên ngoài chăn được nắm chặt bởi bàn tay to lớn của chàng trai. Dường như có cảm ứng, Lan Nguyệt vốn đã rơi vào trạng thái mê man chậm rãi mở hai mắt, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô.
- Tiểu Thần ca.
Trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra vẻ rạng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cũng bắt đầu ửng đỏ, bàn tay trắng muốt cố hết sức nâng lên, duỗi tới khuôn mặt chàng trai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.