Cái gọi là rượu giải sầu, lúc này Lương Thần chỉ uống có hơn phân nửa bình rượu thì đã có chút say. Lông mi khiêu khích cạnh sắc nét, lớn tiếng mà phát ra bực tức:
- Bố mẹ tôi đều là giáo viên bình thường, nhà của tôi ba đời đều là nông dân nghèo. Tôi cũng từng chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường ở nông thôn. Cho nên tôi hiểu, có khi thân mình chỉ là một cây cỏ bi ai và vô vọng.
- Nếu tôi không có năng lực, tôi đây chỉ có thể giống như một số cư dân trên mạng, thông qua mạng thegioitruyen.com để giải tỏ sự phẫn nộ và bất mãn trong lòng. Nhưng hiện tại, tôi là Phó cục trưởng cục công an, tôi có năng lực điều tra ra chân tướng vụ án đích thực, tôi có năng lực bắt hung thủ đem ra công lý, trả lại cho thân nhân của người chết một công đạo, tôi vì sao lại không đi làm? Nhiều mạng người như vậy, nhưng chỉ vì kẻ giết người là con trai của Bí thư Thành ủy, con trai của Phó Chủ tịch thành phố, con trai của phú ông, là có thể tự tại, qua loa cho xong chuyện.
- Không được nói thô tục.
Khâu Lĩnh Mai trừng mắt nhìn hắn đang nói những lời lẽ thô tục, trong lòng cũng là không có tức giận gì. So với hình ảnh khi tham dự hội nghị luôn ra vẻ dày dạn kinh nghiệm thì hình ảnh trong buổi họp báo cùng với những lời nói sắc bén của vị Cục trưởng công an trẻ tuổi kia so sánh với bản tính Lương Thần trước mắt có lẽ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-tram-luan/1550761/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.