Chương trước
Chương sau
Tay cảnh sát này đi theo khi nào vậy? Tại sao một chút cô cũng không nhận ra? Trương Tú Ngọc đứng tại chỗ sững sờ mấy giây, theo sau làm ra một động tác. Thân hình với tốc độ nhanh nhất lao về phía trước, cái khí thế linh hoạt thể hiện ra trái ngược rõ ràng với thân hình gầy yếu, mà trên khuôn mặt cũng coi là xinh đẹp ấy, lập tức hiện ra sự dữ tợn của một con sói mẹ.
Đỗ Trọng Tiêu vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, để tránh dẫn đến hoả hoạn, còn cúi thấp đầu cẩn thận dùng đế giày giẫm mạnh lên. Khi ngẩng đầu, một cánh tay gấp thành hình dạng móng vuốt của chim ưng duỗi vào cổ họng của y.
Ha! Y bây giờ đã dập đầu sụp lạy mà khâm phục đối với vị Thủ trưởng xấp xỉ tuổi hắn đích thân chỉ huy trấn giữ văn phòng làm việc. Chả trách đối phương khăng khăng muốn y và Sư ca phải đi cùng một chuyến, nếu là cảnh sát thông thường, thật dễ dàng lật thuyền trước móng vuốt của người phụ nữ này.
Một tay duỗi ra, từ dưới lên trên mà vỗ trúng vào khuỷu tay của người phụ nữ. Tuy là sau, nhưng lại tới trước, theo sau tiếng bốp giòn tan vang lên, cánh tay tạo thành hình móng vuốt chim ưng đã mềm nhũn mà buông xuống. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Miệng Trương Tú Ngọc phát ra một tiếng kêu đau, vội vàng lùi sau mấy bước, tay trái đỡ lấy cánh tay phải bị thương, trong đôi mắt thoáng hiện lên thứ ánh sáng sợ hãi. Người trong nghề đã ra tay, liền biết có hay không. Trương Tú Ngọc trước mặt rất nhanh nhận ra bản thân còn kém xa với thân thủ của tay cảnh sát trẻ này. Tuyệt vọng bắt đầu bao phủ trong lòng cô. Nhìn đối phương từng bước tiến gần, cô cắn răng xoay người chạy ra ngoài bìa rừng.
Đỗ Trọng Tiêu thong thả chạy theo, hướng mà người phụ nữ chạy trốn chính là đường trở về. Có Sư ca ở đó, người phụ nữ này căn bản không có khả năng thoát thân.
Xa xa, xuyên qua cánh rừng cây đang thưa thớt dần, Trương Tiểu Ngọc nhìn thấy chiếc xe Jeep nhà mình, và cũng nghe thấy tiếng chồng và mấy người anh em họ. Trong đầu cô lập tức xuất hiện một ý đồ, vì thế thừa cơ quyết kế, bất chấp sự đau đớn trên cánh tay phải, vòng tay ra phía sau túm lấy cổ áo và dùng lực xé mạnh, khiến cho chiếc áo sơ mi mỏng manh bị xé toạc, lộ ra bộ ngực trắng ngần. Mặt khác vội vàng kéo chiếc khoá quần vải the xuống, sau đó vừa chạy vừa thê lương mà kêu:
-Xin đừng, cứu tôi với.... !
Đang tranh luận với cảnh sát, Tả Văn Bưu và mấy người anh em họ nhìn theo hướng nghe thấy tiếng la, thì nhìn thấy Trương Tú Ngọc đang thất tha thất thểu từ trong rừng cây chạy ra. Bộ ngực trắng ngần lõa lồ bên ngoài, chiếc quần the bị tuột xuống bắp đùi không che nổi cái quần lót tam giác bên trong, cái bộ dạng bị người làm nhục nhìn không sót một cái gì.
Ngay khi sắp chạy ra khỏi khu rừng, Trương Tú Ngọc hình như vì sự vướng víu của chiếc quần mà bị ngã xuống đất, thế nào mà đầu va vào gốc cây dương liễu, rên lên một tiếng rồi ngất đi.
-Tú Ngọc!
Hai con ngươi của Tả Văn Bưu đỏ lên, như điên mà lao về phía sườn núi, ôm người vợ với cái trán dính đầy máu vào trong lòng. Mấy người anh em họ của Tả Văn Bưu sau một lúc sững sờ, trên khuôn mặt không hẹn mà cùng hiện lên sắc mặt phẫn nộ, ánh mắt của họ bám chặt vào người cảnh sát trẻ đang từ trong rừng đi ra. Không cần sự giải thích nào, chân tướng mà họ nhìn thấy đã nói rõ tất cả. Bọn họ trong giờ phút này nghĩ được, chỉ là thế nào để phát tiết những phẫn nộ trong lòng mà thôi!
Trong đầu Phó chi đội trưởng Lô Dũng vang lên những tiếng ù ù. Gã theo bản năng mà cho rằng Đỗ Trọng Tiêu khi đi bám đuôi thấy sắc đẹp mà nảy sinh ý đồ, nghĩ muốn cưỡng ép làm nhục Trương tú Ngọc. Trương Tú Ngọc dù chết cũng không chịu, mới rơi vào tình trạng thê thảm như trước mắt.
Trong mắt Mưu Dịch Sương hiện lên chút tức giận, y không tin rằng tiểu sư đệ lại làm ra những chuyện như thế này. Sự giải thích duy nhất chính là, người phụ nữ xảo quyệt kia chạy trốn không thành, quay ngược lại mà cắn một miếng, ý đồ đem nước hoà lẫn.
-Mẹ nó chứ!
Anh em họ của Tả Văn Mưu xông lên, nhằm vào Đỗ Trọng Tiêu mà đánh. Đồng thời, mấy người anh em họ khác cũng như ong vỡ tổ mà ùa lên.
Nhìn cảnh tượng này, mồ hôi trên trán Lô Dũng từng giọt nhỏ xuống. Vốn là một nhiệm vụ rất đơn giản, bây giờ lại phát sinh ra sự thay đổi không có cách thu dọn như vậy. Trương Tú Ngọc kia rốt cuộc có nguy hiểm đến tính mạng, nếu thật xảy ra chuyện gì, chuyện này sẽ phiền toái lớn rồi.
Hết hoảng loạn đến hoảng loạn, Lô Dũng không biết làm thế nào, gã lập tức lôi điện thoại ra, ấn một dãy số.
Trong buổi họp Đảng ủy diễn ra vào lúc chiều, Lương Thần đang lắng nghe Trưởng hòng trang bị tài vụ Sa Ích sắp xếp dự toán tài vụ quý bốn. Lão trưởng khoa sắp về hưu không chút che dấu mà nói ra bực tức trong lòng:
-Năm ngoái, sở tài chính tỉnh chuyển vào ngân khoản riêng ba tám triệu, dùng để cải thiện điều kiện canh phòng của cục Công an và cơ quan cấp dưới, nhưng qua tài chính thành phố tới tay chúng tôi chỉ còn mười hai triệu. Bên trên một lần nữa nhấn mạnh khoản tiền dành cho việc nào thì dùng riêng cho việc ấy, nhưng trên thực tế lại thế nào? Nên chặn giữ hay là chặn giữ! Một lão già thấp cổ bé họng như tôi, cục trưởng Từ tiền nhiệm cũng trừng một mắt nhắm một mắt, một số lãnh đạo cục tài chính thành phố.... !
-Khụ! Lão Sa à! Chúng ta cũng nên thông cảm một chút cho những chỗ khó khăn trong thành phố chứ!
Chánh văn phòng Nhiệm Hướng Bình ho nhẹ, cắt đứt sự bực tức của Sa Ích. Gã dùng ánh mắt ra hiệu cho Sa Ích, ở sau lưng nghị luận lãnh đạo thành phố là hành vi không sáng suốt.
-Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, tan họp!
Lương Thần vung vung tay, tuyên bố tan họp. Thân là Cục trưởng Thường vụ, hắn cần thiết phải tiến hành tìm hiểu đại khái về phương diện tài chính trong cục. Hắn nhìn ra, lão Sa Ích của phòng trang bị tài vụ coi như là một người đáng tin cậy.
-Sếp Lương!
Tan họp, vừa đi ra khỏi phòng họp nhỏ, Lương Thần nghe thấy tiếng gọi của Sa Ích ở phía sau truyền tới. Quay đầu, thì nhìn thấy ông ta với mái tóc hoa râm bước nhanh tới, lấy ánh mắt rất cẩn thận mà nhìn hắn thấp giọng nói:
-Cục trưởng Lương, ở thành phố nợ một khoản của cục chúng ta, anh có thể nghĩ cách lấy về được không, đã nửa năm rồi.
Lương Thần vừa định mở lời, chợt nghe tiếng chuông điện thoại trong túi quần reo lên. Xin lỗi mà hướng về phía Trưởng phòng Sa gật đầu, lấy điện thoại ra nghe. Mấy giây trôi qua, sắc mặt Lương Thần trầm hẳn xuống, hắn lấy cái ngữ khí chẳng nghi ngờ gì nữa lạnh lùng nói:
-Cho dù có bao nhiêu hỗn loạn, phải đem được người về cho tôi! Trời có sụp xuống, vẫn còn cái đỉnh Phó cục trưởng của tôi! Ông sợ gì chứ!
Nghe sự khiển trách của thủ trưởng, trong lòng Lô Dũng ngược lại không quá kinh hoảng. Gã và Mưu Dịch Sương cùng nhau xuống xe, đi về phía Trương Tú Ngọc đang ngất trong lòng Tả Văn Bưu. Mà lúc này, mấy người đàn ông khoẻ mạnh xông về phía Đỗ Trọng Tiêu đã nằm rạp một loạt xuống đất.
-Các ngươi là thổ phỉ à?
Tả Văn Bưu trừng đôi mắt đỏ ngầu, hướng về phía Lô Dũng và Mưu Dịch Sương đang tới gần mà quát lớn. Khắp Song Mộc Câu, hình như mỗi nhà mỗi hộ đều có hai thế võ, Tả gia của y cũng không ngoại lệ, nhưng mấy người anh em họ của y cộng lại, vẫn không phải là đối thủ của cảnh sát trẻ kia, dường như chỉ là một cái đối mặt, mấy người anh em họ đã ngã nhào xuống đất.
Mưu Dịch Sương không nói không rằng, tiến lên phía trước nắm lấy một tay của Trương Tú Ngọc, không thấy bất cứ một động tác nào, liền gạt Tả Văn Bưu sang một bên.
Mắt nhìn vợ bị mang đi, Tả Văn Bưu như điên mà xông lên, nhưng bị Đỗ Trọng Tiêu ở bên cạnh ngăn lại. Giống như là đụng phải bức tường sắt, Tả Văn Bưu không tự chủ được mà lảo đảo lui về phía sau, ngồi phịch mông xuống mặt đất.
Mắt trừng trừng nhìn vợ bi đưa lên xe cảnh sát, rồi trừng trừng nhìn chiếc xe chuyển động, Tả Văn Bưu giãy dụa đứng dậy, nhưng chỉ sờ được tới một góc nóng rát của chiếc xe bị phơi nắng.
-Đây là thói đời gì đây!
Nghe tiếng kêu rên phát ra từ phía sau xe, Lô Dũng không khỏi đổi sắc mặt. Liếc mắt nhìn Trương Tú Ngọc đang hôn mê ở phía ghế sau một cái, trong lòng hồi hộp, gã không biết chuyện xảy ra hôm nay cuối cùng sẽ mang lại cho gã hậu quả gì.
Hai giờ mười lăm phút chiều, xe cảnh sát tiến vào bệnh viên trung tâm thành phố Cẩm Bình, Trương Tú Ngọc hôn mê bất tỉnh bị đưa vào phòng bệnh, do bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại tận tay chăm sóc. Bên ngoài phòng bệnh, Lương Thần nhìn Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu và Lô Dũng với thần sắc đã hình thành sự đối lập với sự tươi sáng, trên mặt hiện ra nụ cười trêu chọc, mở miệng nói:
-Cảm thấy có áp lực rồi chứ?
Lô Dũng ngượng ngập cười, nói không áp lực là giả dối, nhưng nhìn sự bình tĩnh như thế của Thủ trưởng, trong lòng gã vô hình mà cảm thấy nhẹ đi nhiều. Mưu Dịch Sương và Đỗ Trọng Tiêu lại mỉm cười, không chút khách khí mà giơ tay về phía Lương Thần:
-Cục trưởng, cho xin điếu thuốc.
Không lâu sau, chủ nhiệm Hà khám và chữa bệnh cho Trương Tú Ngọc đi ra. Lương Thần tiến lên hai bước, thấp giọng hỏi:
-Chủ nhiệm Hà, thế nào rồi?
-Não chấn động nhẹ, vấn đề không lớn. Nhưng bệnh nhân bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, đề nghị giữ lại bệnh viện để theo dõi.
Đối mặt với cục trưởng Công an trẻ, danh gọi là Hà Vĩ tay dao số một trong viện luôn giữ thái độ cẩn thận lễ độ, mở miệng đáp.
-Tôi có thể vào trong thăm được không?
Lương Thần hơi trầm ngâm, rồi lại hỏi.
-Tất nhiên là được!
Chủ nhiệm Hà mỉm cười gật đầu đáp.
Đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, Lương Thần bước vào. Trên giường bệnh, sắc mặt Trương Tú Ngọc tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, hình như vẫn còn trong hôn mê. Đứng ở đầu giường, Lương Thần nhìn xuống khuôn mặt cũng khá xinh đẹp, trên mặt hiện ra vẻ căm giận vô cùng.
-Cô có thể lựa chọn cách nhắm mắt mãi như thế!
Trầm mặc hồi lâu, Lương Thần lạnh lùng mở miệng nói:
-Nhưng tôi nói cho cô biết, đừng có ôm sự may mắn trong lòng, cũng đừng vọng tưởng thông qua thủ đoạn nham hiểm gai góc này mà trốn thoát khỏi tội ác mà cô đã phạm. Bàn tay cô dính đầy máu, chỉ có thể dùng mạng của cô để đổi. Cô trốn không thoát được, Trương Mặc, Hứa Ngạn Bân cũng vậy!
Nhìn thêm lần nữa sự co giật ở khoé mắt của người phụ nữ nằm trên giường bệnh, Lương Thần sửa cho ngay ngắn chiếc mũ cảnh sát, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Vào lúc cánh cửa bị đóng lại, Trương Tú Ngọc mở to mắt, hàm răng cô nghiến chặt, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ khiếp sợ, tuyệt vọng và sợ hãi.
Ra khỏi phòng, Lương Thần giao cho Đỗ Trọng Tiêu nhiệm vụ trông coi Trương Tú Ngọc. Sau đó không để ý đến sự kháng nghị của Đỗ Trọng Tiêu, cùng Lô Dũng và Mưu Dịch Sương rời khỏi bệnh viện trung tâm thành phố.
Bốn giờ năm mươi phút, trước cổng lớn của Ủy ban nhân dân thành phố Cẩm Bình, hơn hai mươi nam nữ đang cùng nhau quỳ trên mặt đất. Một người đàn ông trẻ trong số đó giơ tấm biển giấy, bên trên dùng chữ viết màu máu đỏ viết to hai chữ "Oan uổng".
Từ tháng sáu tới giờ, xét thấy mùa này cực nóng, thành phố Cẩm Bình dựa theo sự thống nhất sắp xếp của văn phòng tỉnh, thời gian làm việc từ thành hai giờ chiều đến năm giờ. Mà giờ phút này, chính là sát giờ tan làm của Ủy ban nhân dân thành phố.
Bảo vệ cổng đã sớm đem sự việc báo cáo lên Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, không lâu sau, chủ nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lưu Nho vội tới.
Sau hai mươi phút, Lưu Nho sau khi trải qua thám thính rõ tình hình đã vội vàng quay lại, làm báo cáo lên Phó chủ tịch thường trực thành phố.
- Gọi điện thoại cho Lương Thần, hỏi anh ta, cái chức phó cục trưởng này anh ta còn muốn làm nữa hay không?
Phó chủ tịch thành phố Trương hí hoáy với chiếc bút máy ngòi vàng trong tay, trên mặt không che dấu nổi sự phẫn nộ, lấy giọng nghiêm khắc mà nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.