Chương trước
Chương sau
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net- Anh tổng cộng có bao nhiêu người tình?
Nghe câu hỏi của cô, cho dù là đang say, Lương Thần vẫn cảm thấy bối rối. Hắn không ngờ Chu Vũ Đồng lại hỏi trắng trợn như vậy. Còn đối với hắn mà nói, câu hỏi này thật sự không dễ trả lời.
Hắn tổng cộng có bao nhiêu người tình? Trương Ngữ Giai có lẽ phải, Diệp Tử Thanh cũng phải, Liên Tuyết Phi nữa, càng không có gì phải nghi ngờ. Ba người tình? Có vẻ không nhiều! Nhưng cũng không ít! Nhưng ngoài số đó ra, những người phụ nữ như Vương Phỉ Hạm, Đinh Lan, Lý Hinh Đình, Tề Vũ Nhu đều đã từng hoặc gần có quan hệ với hắn, vậy nên xếp vào địa vị gì?
Chu Vũ Đồng dùng đôi mắt đẹp sáng ngời nhìn chằm chằm người đàn ông đang chìm trong suy tư, không kìm nổi bật cười nói:
- Chẳng lẽ người tình của Thần ca nhiều đến nỗi không đếm được sao?
- Ba người!
Đối mặt với cô gái đang vô cùng tò mò, không có được đáp án thì quyết không thôi, Lương Thần bất lực cười trả lời.
- Việc đó, em hỏi tiếp một câu, anh không được tức giận đó!
Chu Vũ Đồng có vẻ không ngạc nhiên gì với con số 3. Lúc ở trong thành phố, cô đã tận mắt chứng kiến Lương Thần trước mặt bao nhiêu người dẫn hai cô gái xinh đẹp đi. Và cô gái thanh lịch uyển chuyển trong hai người đó ngang nhiên thừa nhận Lương Thần là người đàn ông của cô ta.
- Em hỏi đi!
Lương Thần day day đôi mày, theo suy đoán của hắn, câu hỏi thứ hai của cô nhất định không dễ trả lời.
- Chị dâu thật là đẹp, giống như tiên nữ vậy! Thần ca, vậy sao anh vẫn còn tìm tình nhân?
Chu Vũ Đồng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ sắc bén. Phụ nữ ai cũng thích người đàn ông chung thủy, cho dù người đàn ông trước mắt là đối tượng họ ngưỡng mộ trong lòng nhưng phụ nữ ngoài mềm trong cứng, luôn tỏ thái độ không đồng ý!
Đối mặt với câu hỏi của cô, Lương Thần trầm ngâm vài giây, sau đó đón nhận ánh mắt của cô, chậm rãi nói:
- Có một câu nói "ăn trong bát, nhìn trong nồi", câu nói này chính là sự miêu tả chân thực nhất tâm lí và hành động của anh bây giờ.
- Thanh Oánh rất đẹp, anh vô số lần nói với bản thân mình, lấy được người vợ như vậy là phúc phận tu luyện mấy đời của anh! Nhưng, sự ham muốn của con người giống như một cái thùng không đáy, mãi mãi không thể có ngày thỏa mãn. Đặc biệt là anh, là một người đàn ông có sự ham muốn vô cùng mãnh liệt, đứng trước những cám dỗ, anh không còn cách nào giữ được ý chí của mình!
Lương Thần không giải thích gì, lòng ham muốn của hắn là từ âm mưu đào tạo của Lâm Tử Hiên mà ra, không có ý nghĩa gì. Ngoài nhân tố bên ngoài đương nhiên còn có nhân tố quan trọng là sự thúc dục thay đổi bản chất, nhưng xét đến cùng, vẫn là sự ham muốn chiếm hữu cái đẹp mãnh liệt tiềm tàng trong con người hắn đã quyết định sự thay đổi của hắn. Về điểm này, hắn không có gì phải che dấu, dối trá.
- Tình yêu của anh dành cho chị dâu chưa đủ sâu đậm!
Chu Vũ Đồng dường như rất quả quyết, cũng vô cùng thất vọng đưa ra kết luận.
- Em nói đúng, ít nhất anh yêu cô ấy cũng không thể bằng cô ấy yêu anh!
Lương Thần gật gật đầu, nhìn vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi của cô, mỉm cười nói:
- Có phải em muốn hỏi, anh lăng nhăng ở bên ngoài như vậy có cảm thấy có lỗi với Thanh Oánh không?
Chu Vũ Đồng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô giật mình vì hắn đang ở trong trạng thái say xỉn nhưng vẫn có lực quan sát nhạy bén như vậy, lại còn có thể nhìn thấu tâm tư của cô!
- Đương nhiên là sẽ thấy có lỗi, nhưng sau khi thấy có lỗi lại không có cách nào khống chế sự phóng đãng của bản thân!
Trong đôi mắt Lương Thần hiện ra những tia mê man, người mà hắn cảm thấy có lỗi không chỉ có Thanh Oánh mà còn có Tử Thanh, Giai tỷ, thậm chí còn có Lan Lan. Hắn rất giàu có, sở hữu số của cải khổng lồ cả đời tiêu cũng không hết, cũng sở hữu người vợ và những người tình vô cùng xinh đẹp phong cách khác nhau, nhưng duy nhất về mặt tình cảm, hắn lại nợ nần chồng chất. Tính ra số nợ tình cảm mà hắn nợ cả đời này cũng trả không xong.
- Anh xác định, những người tình đó, ai anh cũng yêu?
Chu Vũ Đồng lại tiếp tục hỏi. Cô luôn phản cảm với những người đàn ông không chung thủy, nhưng với người đàn ông trước mắt, cô lại không có cách nào có tâm lí phản cảm này. Nhưng càng như vậy cô càng muốn thăm dò đáy lòng hắn.
- Loại tình cảm này rất phức tạp, phức tạp đến nỗi anh không tìm được từ ngữ chính xác để hình dung. Anh chỉ có thể nói với em, không thể thiếu được!
Lương Thần đặt ly trà trong tay xuống, cười nói:
- Vấn đề này dừng lại ở đây đi! Không còn sớm nữa rồi, Vũ Đồng, em và Nhất Nhất về sớm một chút nghỉ ngơi đi!
Chu Vũ Đồng cũng hiểu được mình nên có chừng mực. Những thứ cô hỏi đều là chuyện riêng của hắn. Hắn có thể thẳng thắn trả lời cô như vậy đã là rất khó có được rồi. Người đàn ông này rất đào hoa nhưng còn hơn gấp trăm lần so với những kẻ đạo mạo ngụy quân tử.
Giơ tay huých em gái Nhất Nhất, nhưng lại khiến cô em gái bất mãn lầu bầu, lật người rồi tiếp tục dựa vào một góc ghế sofa ngủ say sưa.
- Nhất Nhất, tỉnh dậy đi! Về khách sạn rồi ngủ!
Chu Vũ Đồng vỗ nhẹ khuôn mặt của em gái, nhưng bất kể cô hô gào thế nào thì em gái cũng không chịu mở mắt ra.
- Thật sự là không ổn rồi! Thế này đi, hai em ngủ ở một phòng khác, giường chăn đều rất sạch sẽ!
Nhìn vẻ bất lực và bối rối của Chu Vũ Đồng, vẻ ngủ ngon không dậy nổi của Chu Nhất Nhất, Lương Thần mỉm cười trầm ngâm, lên tiếng nói.
- Vậy, cũng được! Cảm ơn anh!
Chu Vũ Đồng hơi chần chừ một chút, sau đó gật đầu đồng ý. Em gái ngủ như vậy, cô cũng không đành lòng cương quyết gọi em gái dậy. Hơn nữa, có anh họ ở đây, ở lại một đêm cũng không vấn đề gì.
- Ừm, vậy nghỉ sớm chút đi!
Lương Thần thản nhiên cười, đứng dậy đi về phòng ngủ của mình. Đầu tiên gọi điện cho Lan Kiếm, bảo đối phương lái xe về nhà nghỉ ngơi, sau đó đẩy Hoàng Dược Long đang gáy khò khò, đặt mình lên rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đỡ em gái vào nằm giường trong phòng ngủ, Chu Vũ Đồng uống không ít rượu cũng cảm thấy mệt mỏi. Ngửi thấy mùi thơm trong phòng cộng với cách bày trí đầy nữ tính trong tầm mắt, Chu Vũ Đồng thấy anh họ mình nói không sai. Phòng ngủ này chắc là phòng Lương Thần chuẩn bị cho người tình.
Đặt mình xuống, đắp tấm chăn lên người, đang chuẩn bị tắt đèn thì Chu Vũ Đồng đột nhiên phát hiện một vật có góc màu trắng ở dưới gối. Tiện tay rút ra, đưa ra trước mắt, ngay sau đó Chu Vũ Đồng thở hắt nhẹ, sau đó giống như cầm phải lửa vậy, vội ném thứ đó xuống đầu giường.
- Tỷ sao vậy?
Chu Nhất Nhất mơ mơ màng màng dường như nghe thấy tiếng hô kinh sợ của chị gái, dụi đôi mắt ngái ngủ đang lim dim, ngồi dậy. Thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy đó là chị gái Chu Vũ Đồng khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt, sau đó nhìn theo hướng nhìn của chị, một chiếc quần lót tơ tằm màu trắng bị ném trên thảm nhà. Dưới ánh đèn sáng trưng, vệt máu đỏ tươi trên chiếc quần lót có vẻ vô cùng chói mắt. Cơn buồn ngủ của Chu Nhất Nhất lập tức tiêu tan hơn phân nửa, không kìm nổi che miệng lại, ngăn cản tiếng kinh sợ thốt ra khỏi miệng.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần cùng Hoàng Dược Long, chị em nhà họ Chu đi ăn sáng tại một quán ăn nhỏ gần nhà, sau đó vội vã đến huyện ủy. Tuy là đã rời chức nhưng có một số công việc vẫn cần giao cho bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật mới nhận chức. Hơn nữa, buổi trưa và buổi tối, hắn còn có bữa tiệc không thể khước từ.
Buổi trưa là bữa tiệc liên hoan đưa tiễn do các lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện và các đồng sự tổ chức cho hắn, buổi tối là bữa tiệc chiêu đãi của Trưởng phòng Hồ của phòng Tài chính, phỏng đoán mấy người Hồ Tiểu Kỳ, Lục Văn Trúc, Giang Giao, Phương Văn Văn cũng tham gia.
Đến phòng làm việc bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật của trụ sở huyện ủy, điều khiến Lương Thần vô cùng ngạc nhiên chính là người tự xưng là hậu bối của vua thuốc trên bàn rượu, thổi phồng phương thuốc thần bí gia truyền "rượu thuốc Hùng phong", Bí thư Đảng ủy thị trấn Long Môn, Tôn Phượng Tân đã đứng ở hành lang chờ hắn hơn nửa tiếng đồng hồ.
- Bí thư Lương, nghe nói anh sắp bị điều đi, tôi đặc biệt từ Long Môn vội đến đây!
Vị Bí thư Đảng ủy phường đặt hai bình rượu lên bàn làm việc, đồng thời nhân cơ hội bắt tay Lương Thần, nhét một tờ giấy vào tay hắn, khẽ nói:
- Bí thư Lương, đây là rượu thuốc Hùng Phong, coi như là thành ý nho nhỏ của tôi, mong anh nhận cho!
Người này thật là tốt bụng! Lương Thần ánh mắt như cười như không đánh giá nhân vật số một có dung mạo không đẹp cho lắm của thị trấn. Hiệu lực của rượu thuốc Hùng phong hắn cũng đã từng đích thân kiểm nghiệm qua, từ đó có thể nói, y tự khoe là hậu bối của vua thuốc thật ra cũng có vài phần đáng tin. Chỉ có điều hắn sắp bị điều đi xa ngoài tỉnh, theo lí mà nói, y không cần phải nịnh bợ hắn như vậy mới đúng. Hiệu quả nhanh chóng như vậy, phương thuốc rượu thuốc mang lại hiệu quả có thể nói là vật quý giá ngàn vàng cũng không đổi được.
- Anh Tôn à, món quà này thật là quý đó! Tôi bây giờ đã không còn là bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật nữa, cũng không còn là Trưởng phòng công an, chuyện này, anh Tôn, có lẽ anh cũng biết!
Lương Thần vừa cười nói, vừa nhận lấy rượu thuốc của y. Dù sao hắn sắp bị điều đi, nhân cơ hội kiếm hời một chút, tuy thứ này đáng giá hơn cả vàng bạc nhưng nhận cũng không bị coi là nhận hối lộ.
- Bí thư Lương, anh yên tâm, tôi vì biết tin anh sắp bị điều đi nên mới đến xem sao. Khi trước anh rất ủng hộ công tác mỏ than của thị trấn chúng tôi, toàn huyện và mỏ than đều ghi nhớ lòng tốt của anh!
Tôn Phượng Tân đương nhiên hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, vội vàng tỏ rõ thái độ. Y có con mắt nhìn xa trông rộng hơn người bình thường, vị bí thư Lương con đường công danh phía trước thênh thang này, tuy là bị điều đi xa nhưng ai dám chắc ngày nào đó sẽ không bị điều quay về? Xét cho cùng quê quán của vị Bí thư Lương này là ở Tây Phong, Liêu Dương! Hơn nữa, muốn xây dựng mối quan hệ đương nhiên phải chuẩn bị trước. Bây giờ chuẩn bị sớm chút có vẻ hơi thừa nhưng sẽ để lại ấn tượng tốt cho vị bí thư Lương này, lúc này chính là một cơ hội tốt, vì vậy y đã đến.
- Anh Tôn, cảm ơn nhiều, sau này có thời gian đến Giang Nam, nhất định phải đến tìm tôi làm vài ly đấy!
Cái gì mà ủng hộ công việc, tán gẫu vui vẻ, nhưng đối phương đã nói như vậy, Lương Thần cũng tạm nghe, đưa tay bắt tay đối phương, tỏ thái độ tương đối nhiệt tình.
- Nhất định, nhất định rồi! Bí thư Lương, nếu đơn thuốc có gì không rõ có thể gọi điện thoại hỏi tôi, số điện thoại của tôi ở trên tờ giấy đó. Không có việc gì nữa, vậy tôi đi trước!
Đạt được mục đích, Tôn Phượng Tân cũng không dài dòng nữa, khom lưng cúi chào rồi rời khỏi phòng làm việc của bí thư.
Bữa tiệc buổi trưa, Lương Thần uống không ít. Các vị lãnh đạo chính quyền huyện ủy như Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương, Phó Bí thư Trịnh Ngọc, Trưởng ban tổ chức cán bộ Lăng Lam cùng với Phó chủ tịch thường vụ huyện Cổ Bình, Phó chủ tịch huyện ủy Vương Ái Quân, không thiếu một ai, tất cả đều tham gia bữa tiệc liên hoan đưa tiễn này.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Lăng Lam luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Lương Thần. Sau khi biết tin Lương Thần được điều đi xa tới thành phố Cẩm Bình, tỉnh Giang Nam, gần đây luôn nhận được điện thoại kể khổ của cô em họ Lăng Tư Vũ. Cô đột nhiên nghĩ đến, Lương Thần có bối cảnh hùng mạnh, con đường làm quan rộng lớn thênh thang, có thế giúp được cô em họ. Không chỉ vì cô và Lương Thần là đồng nghiệp mà quan trọng hơn là em họ cũng đã từng là đối tượng Lương Thần viết thư tỏ tình theo đuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.