-Mặc quần áo lại rồi đi ra.
Liên Tuyết Phi nhìn hắn với vẻ mặt mỉa mai, nữa không biết nói làm sao nửa căm tức. Em họ Liên Tịch Nhược và Lương Thần cũng chỉ gặp mặt qua hai lần mà thôi, căn bản không thể nói là 'thông dâm' gì. Cho nên cô tin tưởng lời giải thích của hắn, dẫu biết có sự hiểu lầm, nhưng không phải là cô không tức giận.
Lương Thần tay chân lanh lẹ mặc quần dài áo sơ mi, trong lòng lo lắng không yên bước vào phòng khách. Hắn làm sao có thể yên lòng, khi cô con gái nhà Liên gia khuê cát vừa bị hắn phá đi sự trong trắng. Cô và Liên Tuyết Phi hoàn toàn khác nhau. Hắn nghĩ người ta mới gặp mặt hắn có hai lần. Lương Thần không khỏi nhớ tới một câu, thường đi ven sông, giầy nào mà không ẩm ướt. Hắn khống chế không được bản thân mình, chung quy là hắn đã để sự việc đi quá xa.
Liên Tịch Nhược mặc áo ngủ, loạng choạng đi ra. Liên Thiên Thiên lanh lợi vội vàng đi tới, đỡ chị họ ngồi trên ghế. Liên Tuyết phi nhìn sắc mặt tái nhợt, nước mắt chưa khô của em gái, không khỏi quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, nghĩ tới cảnh hắn ở trên giường mãnh liệt như sói, cô đưa ra kết luận, em họ mình đã bị ức hiếp thảm .
Lương Thần cảm thấy hắn là người vô tội, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, hắn cũng không phải là người bị hại. Như vậy ngoại trừ việc phải nhận tội nhận phạt ra hắn không có lựa chọn nào khác. Thật là sự trùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-tram-luan/1550691/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.