Chương trước
Chương sau
Còn đang nghi hoặc thì nghe một giọng nói từ đằng sau vang đến:
- Tiểu Thần à? đến thủ đô như thế này mà chẳng gọi điện thoại gì hết, chắc cậu đã quên chú Lâm rồi phải không?
Nghe giọng nói này, Lương Thần không khỏi giật mình, quay mặt về phía sau. Quả nhiên chính là anh cả của cha nuôi với vẻ mặt thân thiết cười cười, cũng chính là Cục trưởng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Lâm Tử Vũ.
Lúc ấy bởi bì quyết đoán cự tuyệt "Giao dịch" với đối phương ở trong điện thoại rất cương, thời gian trôi qua hắn cũng quên dần sự kiện kia. Nhưng không ngờ lại chạm mặt Lâm Tử Vũ ở tiệc chúc thọ của Diệp lão như thế này. Thật là lạ, vừa rồi lúc chúc thọ Diệp lão có thấy bóng dáng của ông ta đâu? Trong lòng Lương Thần nghĩ thầm, sau đó đứng lên xấu hổ nói:
- Biết chú bận rộn nên cháu không dám quấy rầy!
- Nói cái gì khách khí quá đi.
Lâm Tử Vũ ra vẻ không hài lòng quở trách một câu, sau đó vỗ vỗ vai Lương Thần nói:
- Thím và Mi Mi đều ở bên kia, còn có mấy người thân trong nhà nữa, nên qua chào hỏi một tiếng chứ?
Đối mặt với vị Cục trưởng cực kỳ khéo léo, xảo quyệt trong dùng từ này, Lương Thần không khỏi nhảy dựng lên. Ngoài mặt là hỏi ý kiến của hắn, nhưng trên thực tế là không cho hắn tỏ thái độ.
- Cục trưởng Lâm, có vẻ như ông đến muộn!
Lương Khải Minh đứng lên, bắt tay Lâm Tử Vũ nói một câu nhiều ý nghĩa. Dường như ông muốn nói Lâm Tử Vũ đến với buổi tiệc chúc thọ quá muộn, sau đó ám chỉ hàn gắn mối quan hệ trễ rồi!
- Không phải chứ? Tôi nghĩ là mình đã đến đúng thời điểm đấy chứ!
Ngoài mặt Lâm Tử Vũ cố tỏ ra cười cười nói, sau đó giơ tay nắm lấy cánh tay Lương Thần nói tiếp:
- Tôi đưa Lương Thần qua đây một tí, các vị không ngại chứ!
- Đương nhiên!
Lương Khải Minh khẽ mỉm cười rồi xoay sang Lương Thần nói:
- Ngày mai chú cho người đến chỗ Diệp lão đón cháu và Thanh Oánh. Tranh thủ mới tới được thủ đô, dù thế nào đi nữa cũng phải tới nhà chú một chuyến chứ.
Miệng Lương Thần đang định nói gì thì đã bị Lâm Tử Vũ nắm lấy tay kéo đi. Đi được vài bước, Lương Thần không kìm nổi, nhìn đối phương nhẹ giọng nói:
- Cục trưởng Lâm, tôi đã kết hôn rồi, mấy tháng nữa là con tôi chào đời.
Lúc đầu Lâm Tử Vũ ngẩn người ra, sau đó tức giận trừng mắt liếc một cái, hừ nhẹ một cái rồi nói:
- Tôi đã biết cậu đã kết hôn, thành chắt rể Diệp lão, chắc là cậu đắc ý lắm phải không? Tuy nhiên tôi nói cho cậu biết, qua vài năm nữa cậu sẽ biết, sự lựa chọn hiện tại của cậu là sai lầm.
- Cục trưởng Lâm, tôi cũng nói rõ ràng cho ông biết. Tôi và Thanh Oánh kết hôn với nhau, không để ý gì đến gia thế của cô ấy. Chúng tôi đã đồng lòng, căn bản sẽ không có chuyện như ông nói đâu.
Lương Thần không chịu được, phản bác lại. Hắn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Tử Hiên là Diệp lão đã già cả rồi chỉ sống được vài năm nữa là cùng, lúc đó thân phận chắt rể chưa chắc được người nhà họ Diệp đãi ngộ.
Trên khuôn mặt tài trí hơn người của Lâm Tử Vũ khẽ mỉm cười, nhìn thẳng Lương Thần, sau đó thấp giọng nói:
- Thằng nhóc cậu thật là mạnh miệng, hôm nay đành cho cậu đắc ý một phen.
- Mau nhìn về phía kia kìa, đó không phải là Cục trưởng Lâm của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển sao?
Nhìn thấy Lương Thần và Lâm Tử Vũ vừa đi vừa ghé tai nhau nói chuyện, Đào Kỳ Kỳ như phát hiện được một chuyện lớn, quay sang ba người Giang Gia Dung, Đào Ký và Vương Sâm nói nhỏ.
- Người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy? Sao lại quen biết với Lâm Tử Vũ?
Vẻ mặt của Đào Ký và Vương Sâm đầy nghi hoặc. Lai lịch của người thanh niên trẻ tuổi này đối với họ thật là một điều bí ẩn. Hai người vắt óc ra nghĩ mà cũng chẳng nghĩ ra được người nào mà có quan hệ với nhiều người như vậy.
- Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, cậu đi tới chỗ chú Lương tìm hiểu một chút đi!
Giang Gia Dung tạm thời quên vết thương tâm lý ở trong lòng, hối hả thúc giục Đào Kỳ Kỳ. Đào Kỳ Kỳ lập tức phe phẩy đi tới chỗ ngồi của nhà họ Lương kia.
Mà lúc này, Hoàng Dược Long, Hoàng Tiểu Nhã cùng với đám người ngồi cùng bàn cũng phát hiện ra Lương Thần và Lâm Tử Vũ thân thiết với nhau cũng không khỏi ngạc nhiên. Tuy biết rằng Lương Thần là người thừa kế hàng tỉ tài sản của con trai thủ tướng nhưng thấy cảnh tượng trước mắt trong lòng mỗi người đều cảm thấy bất ngờ. Chắt rể của Diệp lão và nhà họ Lương cũng có mối quan hệ thân mật, mà hiện giờ nhà họ Lâm cũng tỏ ra rất là ưu ái hắn ta. Theo phương diện này mà nói, các mối quan hệ của Lương Thần thật sự làm cho người ta lo sợ.
Nhìn thấy người nhà họ Lâm, từ xa Lương Thần đã thấy không khí không tốt. Nếu nói vừa rồi là gió xuân ấp áp thì hiện tại là gió bắc lạnh đến thấu xương. Một bàn gồm nam nữ già trẻ đều nhìn hắn với ánh mắt căm thù. Đối với bọn họ mà nói thì chính hắn là người sẽ cướp sạch tất cả gia tài của bọn họ, nói không chừng tất cả bọn họ sẽ phẫn nộ mà đứng lên la to:
- Đưa tiền đây, đưa tiền đây!
Chỉ có Lâm Tử Vũ và vợ con của ông tỏ ra thản nhiên thân mật với hắn. Hắn còn nhớ rõ, cô gái xinh đẹp này chắc hẳn là Lâm Mi Mi, là người mà Lâm Tử Vũ cố gán ghép với hắn. Theo quan hệ huyết thống của cha nuôi Lâm Tử Hiên thì hắn xem Lâm Mi Mi như là em gái, mặc dù không phải là thân thiết gì.
- Tiểu Lương, có một chuyện tôi muốn sớm nói với cậu!
Một người đàn ông tóc hoa râm mở miệng nói.
Vừa ngồi xuống ghế Lương Thần đã thấy nóng ran cả người, nghe người đàn ông tóc hoa râm ấy nói hắn không khỏi động đậy, thầm nghĩ mình không nên đến đây. Hắn biết là ông ta muốn nói gì với hắn, chung chung cũng chỉ xoay quanh cái "di chúc" của cha nuôi Lâm Tử Hiên mà thôi.
- Một số việc nhỏ, để hôm nào nói sau cũng được!
Tuy người đàn ông tóc hoa râm kia là chú của Lâm Tử Vũ nhưng trong lời nói của y không có ý tứ gì là cung kính, rất là cứng nhắc mà cắt ngang lời nói của chú ấy, cùng lúc dùng ánh mắt nhìn qua một lượt như cảnh cáo tất cả.
Là một đứa con cả của thủ tướng đương nhiệm, ở nhà họ Lâm này Lâm Tử Hiên có uy lực rất lớn. Ông đã mở miệng tỏ thái độ thì tất cả mọi người không có phần mà lên tiếng. Ngay cả chú hai của ông tỏ ra bất mãn, nhưng ngoài miệng cũng chẳng dám phản bác một câu.
Trong một bàn có bao nhiêu người mà chỉ có Lâm Tử Vũ và Lương Thần nói chuyện với nhau, vợ ông là Tống Huệ và con gái Lâm Mi Mi lâu lâu mới nói một vài câu. Còn lại tất cả mọi người đều tỏ thái độ lạnh lùng. Không khí này khiến Lương Thần cảm thấy rất khó chịu. Trong lòng hắn không kìm được lửa giận, hắn rất muốn hét vào đám người vô liêm sỉ này một câu: "Đừng có mơ đến chuyện đòi tiền. Một xu cũng không có đâu!"
Ngồi ở đây được vài phút, Lương Thần tìm cách tránh đi. Lâm Tử Vũ cũng không giữ nữa, chỉ dặn dò nếu không vội trở về thì có thể tới nhà y một chuyến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mà lúc này, yến tiệc cũng đã kết thúc. Phần lớn khách khứa trước sau cũng đã về, Đại diện chủ tiệc ba anh em Diệp Công, Diệp Thành và Diệp Danh đứng dậy ra cửa lớn chào khách.
Lương Thần và nhóm người Hoàng Dược Long, Hoàng Tiểu Nhã, Chu Nhất Nhất, Chu Vũ Đồng vừa ra cửa Thiên Nguyên, chuẩn bị chia tay thì thấy một nhóm nam nữa đi tới, đứng đầu là một cô gái rất có khí chất hướng về Lương Thần nói:
- Lương Thần, xin chào!
Lương Thần nao nao, dưới ánh sáng hắn rất nhanh phát hiện ra cô gái đang đứng trước mặt. Đúng là cô gái ngày hôm qua suýt nữa gây tai nạn. Và ở phía sau cô là mấy người bạn cùng đi.
Tuy đã nhận lời xin lỗi của đối phương nhưng đối với loại hành vi này trong lòng Lương Thần không có ấn tượng gì. Tuy nhiên nhìn thấy đối phương có vẻ hiền lành cũng có thành ý, hắn cũng không tiện thể hiện sắc mặt khó coi.
Làm ra vẻ thản nhiên nói:
- Xin chào!
Mà Lương Thần thấy có chút lạ là tại sao cô gái đó lại biết tên hắn?
- Ngày hôm qua là tôi không đúng, xin anh bỏ qua cho!
Cùng với một câu xin lỗi đó mà lời nói và thành ý của ngày hôm qua với ngày hôm nay khác nhau một trời một vực. Hơn nữa, Đào Kỳ Kỳ còn làm động tác hơi khom lưng một chút.
Giang Tử, Vương Ngũ và Thạch Đầu đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này. Thường ngày ở thủ đô này không ai không biết đại tiểu thư họ Đào ương bướng, ngang ngạnh đến thế nào, tuy rằng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng từ thở khai thiên lập địa đến giờ mới thấy thái độ của đại tiểu thư họ Đào như thế là lần đầu.
- Chuyện hôm qua tôi đã quên rồi!
Thấy thái độ của cô gái như vậy, rất có thành ý, Lương Thần cũng không chấp nhặt làm gì, khoan dung độ lượng một chút, giọng điệu hắn trở nên dịu hơn nói. Đôi khi bỏ qua như vậy là sự chựa chọn sáng suốt.
- Có thể kết giao bạn bè không? Tên tôi là Đào Kỳ Kỳ. Ba tôi và chú Khải Minh có quan hệ bạn bè rất tốt, vừa rồi tôi có nghe chú ấy nói….!
Đào Kỳ Kỳ rất là thông minh, nói ra mối quan hệ của nhà mình với nhà họ Lương, không thể nghi ngờ đối phương lại đổi ý nhanh như vậy.
Lương Thần giật mình, chắc là Đào Kỳ Kỳ đã tới chỗ chú Lương tìm hiểu về hắn. Nghe nhà đối phương với nhà họ Lương có quan hệ sâu sắc, hắn tự nhiên cũng phải nể tình, vì thế khẽ mỉm cười, chìa tay ra nói:
- Đào tiểu thư, xin chào!
- Tôi là Giang Gia Dung, là bạn của Kỳ Kỳ!
Giang Gia Dung cũng bước tới, chìa tay về Lương Thần nói.
- Xin chào, Giang tiểu thư!
Lương Thần không thất lễ, cũng bắt lấy tay cô gái.
Bên cạnh, Vương Sâm và Đào Kỳ cũng tiến lên chìa tay bắt tay Lương Thần và tự giới thiệu mình. Bất kể là thân phận chắt rể ông Diệp, hay là có quan hệ với nhà họ Lương thì trước mắt kết bạn với hắn ta là điều tất yếu. Đối với bọn họ, mạng lưới quan hệ là điều không thể thiếu, không chừng đến một ngày nào đó, có việc lại dùng đến.
- Trời còn sớm, chúng ta tìm một chỗ nào đó chơi tiếp đi!
Đào Kỳ Kỳ đưa ra lời mời đối với Lương Thần. Bình thường cô là người ngang ngược kiêu ngạo, mắt cao hơn trán, nhưng đối với người con trai này cô rất có hứng thú, cũng chính vì thế thái độ của cô cũng chủ động nhiệt tình.
- Thật có lỗi, vợ tôi trong người không khỏe lắm, tôi phải về sớm một chút chăm sóc cô ấy.
Lương Thần nhẹ nhàng từ chối. Hắn rất quan tâm đến Thanh Oánh, vả lại hắn không muốn đi chung với mấy người này.
- Vậy sao?
Trên mặt Đào Kỳ Kỳ tỏ ra vẻ thất vọng, lý do Lương Thần đưa ra rất là hợp tình hợp lý. Trên thực tế cô cũng thấy được bụng của cô vợ đẹp như tiên nữ của hắn hơi gồ lên, rõ ràng là đang có thai.
Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng nhìn nhau hâm mộ, trong lòng nghĩ Thần ca đối với vợ con thật là tốt, quan tâm săn sóc, Thần ca như vậy mới là đại trượng phu, chị dâu Thanh Oánh nhất định là rất hạnh phúc!
Hai cô bé cảm động khi thấy một người đàn ông tốt rất quan tâm tới vợ con, cũng không nghĩ tới chuyện đã xảy ra, nháy mắt với nhau.
- Anh cả, anh hai, sao bây giờ các anh mới tới?
Vô ý quay đầu lại Đào Kỳ Kỳ ngạc nhiên nói. Đúng là có hai nam hai nữ cùng đi tới trước tầm mắt của Lương Thần.
Một người mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, dịu dàng nhu tĩnh, dung mạo tuyệt sắc khiến Lương Thần cảm thấy rất quen. Còn người kia, mặc chiếc váy ngắn màu đen thấp thoáng đôi ngực căng tròn, tóc vàng mắt xanh, cũng không xa lạ gì với hắn.
Hai cô gái xinh đẹp đi bên hai người thanh niên trẻ mà Đào Kỳ Kỳ vừa gọi là anh cả và anh hai.
- Đây là anh cả của tôi Đào Tông Diệc, còn đây là anh hai Đào Tông Miểu!
Thấy Lương Thần nhìn chăm chăm hai anh trai, Đào Kỳ Kỳ vội giới thiệu. Sau đó chỉ vào Lương Thần giới thiệu:
- Anh cả, anh hai. Đây là bạn mới của em, Lương Thần!
Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu cau mày, thấy em gái giới thiệu cũng miễn cưỡng chìa tay ra cho có lệ nói:
- Xin chào!
Lương Thần nhìn kỹ mà thấy không bình thường, thấy hai cô gái biến sắc, hắn giơ tay vẫy vẫy lạnh lùng nói:
- Hai cô, đi theo tôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.