Chương trước
Chương sau
Nịnh bợ bị phát hiện, Lương Thần cười ngượng ngùng, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, vẫn đang chậm chạp phe phẩy quạt cho Diệp lão. Trời tháng bảy ở thủ đô nóng như lửa đốt, cho dù là đứng dưới cây nho thì cũng chỉ bớt đi được ánh nắng mặt trời độc hại mà thôi.
Trong không khí không có lấy một làn gió nhẹ, áo lót Diệp lão thấm ướt mồ hôi, trên mái tóc hoa râm cũng có thể thấy lấm chấm những giọt mồ hôi. Ngoài miệng ông cụ nói không nóng nhưng trên thực tế cũng đang nóng quá sức. Sở dĩ thổi râu trừng mắt với Lương Thần vì nhân cơ hội đó để trút cho hả cơn giận.
Đối với chuyện này, Lương Thần biết rất rõ nên tuy cũng hơi bực mình nhưng hắn vẫn không dừng tay, ngược lại càng chịu khó quạt.
- Đồ tiểu tử mặt dày.
Diệp lão trong mắt không giấu được ý cười. Ông cụ đã ngẫm nghĩ, đối với tính tình của ông cụ thì cũng chỉ có tên tiểu tử này mới dám qua mặt như vậy thôi. Con cháu vãn bối thì hoặc là nơm nớp lo sợ, hoặc là cung kính, cấp bậc lễ nghĩa đủ cả, nhưng ông cụ luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm không khỏi hé miệng cười khẽ. Thái độ đối đãi với mấy người phụ nữ và ông cụ, Lương Thần luôn biểu hiện sự nhẫn nại và bao dung, mà dường như thái độ đó lại hoàn toàn tương phản khi đối đãi với người cùng độ tuổi. Không thể phủ nhận rằng đối với mấy người phụ nữ hay là ông cụ thì đều đã hưởng thụ cảm giác "da mặt dày" của Lương Thần.
Các cảnh vệ Đại Trụ, Nhị Trụ đi tìm bốn ghế trúc đưa tới xếp thành một vòng. Diệp lão phất tay, ý bảo Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cùng ngồi xuống, lại nhìn Lương Thần đang xum xeo trước mặt, ông cụ cố ý nhăn nhó hừ một tiếng nói:
- Cháu cũng ngồi đi.
- Cháu đứng cũng được, vừa lúc quạt cho ông chút gió mát.
Lương Thần biết vâng lời, tất cung tất kính đáp lại.
- Có nịnh bợ cũng vô dụng. Cháu đã phạm sai lầm không thể tha thứ được. Kết hôn là chuyện lớn như vậy, không ngờ ngay cả điện thoại cũng không gọi. Nếu không phải là Lý Tiểu Hổ mật báo, ông đến giờ vẫn chưa biết gì đâu.
Diệp lão chỉ vào Lương Thần, hầm hừ nói:
- Cháu trả lời xem, vì sao không báo cho ông. Nói không rõ nguyên nhân, xem ông làm thế nào mà chấp nhận cháu được.
- Thái gia gia, sở dĩ không báo cho ông là bởi vì ngày kết hôn có chút vội vàng. Thứ hai, bởi vì trời quá nóng sợ ông tới Liêu Dương sẽ tổn hại sức khỏe. Hơn nữa, Thần và Oánh Oánh cũng tính sắp tới sẽ đến thủ đô thăm ông.
Không đợi Lương Thần mở miệng, Diệp Tử Thanh tươi cười ngọt ngào nói, giành phần giải thích cho Diệp lão rõ.
Lương Thần trong lòng sảng khoái vô cùng, hướng về phía Diệp Tử Thanh thoáng nhìn với vẻ khen ngợi, tài nói năng của cô gái này quả thật là rất có trình độ. Phỏng chừng mặc cho ai nghe xong cũng không tìm ra nửa điểm sai. Thời khắc mấu chốt này, bà xã thứ hai này thật là có ích.
- Đấy, xem tình trạng của Oánh Oánh kìa, ông cũng có thể đoán ra được. Thần và Oánh Oánh là trước lên xe sau mua vé bổ sung, cho nên phải chạy đua với thời gian.
Diệp Tử Thanh cuối cùng lại thêm một câu, làm cho lời nói thêm sức thuyết phục.
Mặt Diệp Thanh Oánh không khỏi đỏ lên, trong đôi mắt hiện lên vài phần xấu hổ. Nói là trước lên xe sau mua vé bổ sung, lúc ấy nếu không phải do bệnh viện chẩn đoán nhầm, hại tất cả mọi người nghĩ là Lương Thần mắc bệnh nan y, cô bất kể như thế nào cũng sẽ không dễ dàng mà để cho Lương Thần chiếm đoạt như vậy, càng đừng nói khiến cho Lương Thần phải ấp trái ôm, hưởng phúc đầy mình, thậm chí, ngay cả mẹ cũng bị hắn túm lấy.
- Tiểu tử, cháu thật ra sợ chúng ta không gả Oánh Oánh cho cháu phải không?
Diệp lão khuôn mặt giãn ra, chỉ vào Lương Thần cười mắng.
- Không phải sợ đêm dài lắm mộng sao? Nếu chẳng may Oánh Oánh đổi ý, cháu chỉ còn biết khóc thôi.
Lương Thần thuận lợi nhìn lên phía trên, cười hì hì đáp.
- Cháu về sau nhất định phải hứa với ông phải chăm sóc tốt cho nó. Nếu nó có chút oan ức nào, ông sẽ không tha cho cháu đâu, có nghe không?
Diệp lão phụng phịu mà nghiêm túc nói một câu.
- Xin ông yên tâm. Nếu thực sự có ngày như vậy, không cần ông động thủ, cháu sẽ tự mình lấy dây thừng tự xử lý.
Lương Thần cũng nói với vẻ rất nghiêm túc.
- Tốt lắm, ngồi đi. Nhị Trụ, vào trong pha trà rồi mang đến đây.
Diệp lão phất phất tay, bảo Lương Thần cũng ngồi xuống. Nhị Trụ bên cạnh nghe chỉ bảo cũng đi vào pha trà. Đại Trụ lại cầm lấy cây quạt trên tay Lương Thần, quạt tiếp cho Diệp lão.
- Đây là quà thượng thọ cho ông.
Diệp Thanh Oánh mở túi du lịch ra, lấy từ trong ra một vật hình chữ nhật có tơ lụa vàng óng ánh phủ bên ngoài bày ra trên chiếc bàn gỗ, sau đó cười hướng về phía Diệp lão nói.
- Đây là cái gì vậy?
Diệp lão tò mò cúi xuống. Từ tuổi sáu mươi trở đi, hằng năm ông cụ đều nhận được quà mừng thọ của con cháu. Đúng là cảm giác đó không hề mới mẻ, nhưng trước đồ vật này và hơn nữa lại là do cháu cố đưa nên lại là chuyện khác.
Diệp Tử Thanh đưa tay mở lớp vải bên ngoài ra, lập tức lộ ra một miếng gỗ màu đen sáng bóng, nhưng vừa mở ra thì trong nháy mắt trong không khí lại tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Đây là trầm hương chứ còn gì nữa.
Diệp lão rất biết hàng, liếc mắt một cái đã biết miếng gỗ này là từ cây trầm hương tạo ra. Ông lão nheo mắt lại nhìn hai cô gái và Lương Thần, như cười như không nói:
- Phần lễ vật này cũng không nhỏ đâu. Ông nghe nói mấy năm nay giá cả trầm hương tăng vọt, loại tốt một chút, mỗi lượng không khác giá nhau lắm, lên tới bốn đến năm chục ngàn tệ. Tặng cho lão miếng này cũng rất lớn, sợ lên tới trăm ngàn tệ ấy chứ.
- Chủ yếu là thành ý của chúng cháu, giá cả không quan trọng.
Lương Thần tài ăn nói không thể sánh với Diệp Tử Thanh. Hắn trong lòng thầm nghĩ ông cụ thật là tinh mắt. Miếng trầm hương này là do Vương Phỉ Hạm mua được, là loại trầm hương tốt nhất của Hải Nam, mỗi lạng gần năm chục ngàn. Nói cách khác, miếng trầm hương này tổng cộng gần hai trăm ngàn nhân dân tệ.
- Biết cháu có tiền nên ông đây không khách khí.
Diệp lão nhìn lướt qua rồi nghĩ "chó ngáp phải ruồi, nhà giàu mới nổi", ông cụ hướng về phía Đại Trụ Tử bên cạnh nói:
- Đem cất lễ vật đi, còn nữa, mang thứ tôi chuẩn bị lại đây.
- Dạ, thủ trưởng.
Đại Trụ Tử buông cây quạt, xoay người bước đi, là người hầu bên cạnh thủ trưởng cũng chính là một chân chạy việc. Một hồi sau, Đại Trụ và Nhị Trụ, hai người giống nhau như đúc cùng quay trở lại. Một người bưng nước trà xanh, người kia hai tay cầm một đôi tượng điêu khắc bằng gỗ. Nếu không có sự phân công lao động trước, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm đúng là không nhận ra ai là người đã đưa đón họ.
- Cũng thật là trùng hợp, ông cũng chuẩn bị quà cho mấy người, cũng là một đôi tượng điêu khắc bằng gỗ trầm hương. Các cháu nhận đi, xem như là quà cưới của ông cho Lương Thần và Oánh Oánh.
Diệp lão chỉ vào đôi tượng điêu khắc bằng gỗ trên bàn, cười ha hả nói:
- Đây xứng danh là đồ cổ nhé, hơn nữa cũng không ít tiền.
Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm ánh mắt đồng thời nhìn tới đó. Một đôi tượng trầm hương gỗ màu đỏ sậm, điêu khắc tinh tế, đã lên nước. Ngay phía trước có hình con rồng đang phun nước, rồi có hoa mẫu đơn và phượng hoàng. Mẫu đơn nở rộ, phượng hoàng quay đầu, tượng trưng cho long phượng trình tường, cát tường phú quý, hạnh phúc như ý, đúng như lời Diệp lão nói, đây là một đôi tượng điêu khắc bằng gỗ rất có giá trị.
Nếu tính về giá trị thì đúng là vật trang trí Vân Phong mẫu đơn phượng này có giá trị cao hơn nhiều lần so với miếng trầm hương của Lương Thần.
- Cảm ơn Thái gia gia.
Biết rằng hai vật này vô cùng quý báu nhưng Diệp Thanh Oanh không dám từ chối. Quà tặng chính là quà tặng, đại diện cho tâm ý của người tặng quà. Nếu mà so đo giá trị thì ngược lại lại mất đi ý nghĩa đích thực của quà tặng.
Gặp Diệp Thanh Oánh không hề xấu hổ làm ra vẻ ta đây mà từ chối, Diệp lão trong lòng rất ưng ý, liên tục gật gật đầu. Ông cụ càng xem càng thấy thích hai cô gái, việc chán ghét Lương Thần nhờ đó cũng giảm bớt đi đáng kể.
Dưới bóng cây nho, một cái bàn gỗ với bốn chỗ ngồi được đặt ở giữa, mọi người uống trà nói chuyện phiếm, lúc thì nghe thấy giọng nói con gái trong trẻo, khi thì lại vang lên tiếng cười vui vẻ của ông cụ. Không khí vẫn nóng bức như trước, nhưng tại một góc tứ hợp viện, thỉnh thoảng lại có một làn gió nhẹ thổi qua mang theo chút mát mẻ.
Đại Trụ Tử và Nhị Trụ Tử đứng một bên cười mà không nói. Bọn họ phát hiện ra hôm nay thủ trưởng cất tiếng cười, dường như ông cụ còn cười nhiều hơn so với một năm lại đây.
Do trời nóng nên Diệp lão ăn không được, bữa cơm trưa bình thường chỉ ăn một vài miếng, nhưng hôm nay ông cụ phá lệ, bảo phòng bếp làm một bàn đầy đồ ăn. Thịt dê, mộc nhĩ, vi cá, trứng cá, mực thang, cải trắng nhúng nước sôi, đều là những đồ ăn rất đặc trưng của thủ đô.
Diệp Thanh Oánh thời gian mang thai hay bị nghén bình thường không thể ăn mặn. Tuy nhiên mộc nhĩ rất ngon, hợp với khẩu vị của cô nên cô phá lệ mà ăn một chén cơm.
Diệp lão ngồi ở vị trí chủ trì, thỉnh thoảng lại gắp rau cho hai cháu cố. Lương Thần cũng bớt chút thời gian gắp cho Vương Phỉ Hạm bên cạnh mấy miếng vây cá, nhỏ giọng nói:
- Cô ăn nhiều vào.
Vương Phỉ Hạm được quan tâm trong lòng ấm áp hẳn lên, đôi mắt đẹp vội liếc nhìn con gái và Tử Thanh một cái, sau đó cúi đầu ăn miếng vây cá. Có những lúc người phụ nữ không cần gì nhiều mà chỉ một sự quan tâm nho nhỏ thôi cũng đủ để khiến họ cảm động.
Sau bữa cơm trưa, Diệp lão lại nói chuyện tiếp cùng hai cháu cố, rồi bảo cảnh vệ Đại Trụ Tử bố trí chỗ ăn nghỉ cho mấy người Lương Thần, sau đó ông cụ mới trở lại chiếc ghế dựa dưới gốc cây nho nhắm hai mắt lại. Nhiều năm qua, Diệp lão vẫn có thói quen ngủ trưa, nhất là khi về già, sau giờ ngọ lại buồn ngủ.
Tứ hợp viện của Diệp lão là tiểu tứ hợp điển hình. Phòng phía bắc có ba gian, hai cửa đóng lại, đồ đạc để trong các phòng có hai gian, phòng phía nam có ba gian. Phòng phía nam là phòng đọc sách của Diệp lão và phòng tiếp khách. Bản thân Diệp lại thì ở gian giữa. Phòng phía tây là nơi cảnh vệ ở. Hai gian phòng còn lại ở phía đông không có người ở. Lương Thần và Diệp Thanh Oánh đã là vợ chồng tất nhiên ở trong cùng một phòng. Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm ở một gian khác. Rõ ràng là Diệp lão đã chuẩn bị trước, tất cả chăn đệm đều được thay mới, phòng ốc đã được quét tước lau dọn, cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ.
Diệp lão đã đến ở tứ hợp viện đã hơn ba mươi năm. Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm là những người khách đầu tiên ở lại đây. Tin tức này lọt vào tai những người nhà họ Diệp thì thể nào sóng to gió lớn cũng nổi lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.