Sau khi đọc bức thư của Lâm Tử Hiên, Lương Thần ngồi trầm mặc thật lâu. Nội dung của phong thư này làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ. Theo những gì khi trong phong thư, hắn có thể tinh tường cảm nhận được những chiến công xưa của Lâm Tử Hiên giờ trở nên chua xót và thương cảm. Phong thư này trên thực tế thể hiện sự tổng kết của Lâm Tử Hiên đối với cả cuộc đời mình. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh nhìn người đàn ông đang ngồi trầm mặc, rất ăn ý mà không mở miệng nói chuyện, cũng không biểu lộ chút ý tưởng hứng thú với bức thư. Hai cô một bên phải một bên trái lẳng lặng ngồi cạnh hắn. Cuối cùng Lương Thần đem lá thư tới trước mặt Diệp Thanh Oánh. Diệp Thanh Oánh trả lại, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú đối phương rồi nói: - Em vừa mới nói với anh rồi, xem như em cũng chưa nghe thấy cái gì. Nay em bổ sung thêm một câu, em cũng không phát hiện ra điều gì. Lương Thần lại đưa bức thư cho Diệp Tử Thanh. Diệp Tử Thanh không chút do dự đón lấy, sau đó nhanh nhẹn cầm lấy bức thư nhét vào phong bì. -Tối nay chúng ta làm vằn thắn đi. Coi như đêm nay là lễ mừng năm mới. Diệp Tử Thanh dường như căn bản không để chuyện về lá thư trong lòng, tâm trí bừng bừng phấn khởi đề nghị: - Ăn xong sủi cảo, chúng ta xuống dưới tầng bắn pháo hoa đi. -Đề nghị của chị Tử Thanh hay lắm, em cũng tán thành. Diệp Thanh Oánh khó mà che giấu được vẻ ưng ý ra mặt, vỗ tay cười nói. Nhìn thấy bên trái bên phải mình hai cô gái cười tươi như hoa, mọi lo lắng và âu sầu trong lòng hắn lập tức biến đi đâu hết. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đều vì gia đình mà cố gắng, thân hắn là người đàn ông duy nhất trong nhà làm sao có thể không làm gương tốt, chủ động tích cực hướng về mục tiêu mà tiếp bước. Thời gian hạnh phúc này cần phải nắm chắc, cần phải bảo vệ, cũng cần tranh thủ và sáng tạo. Trong bếp, Vương Phỉ Hạm đang che mặt, Lương Thần thì đang dùng con dao làm bếp chặt thịt. Thỉnh thoảng, Lương Thần ngẩng đầu nhìn về phía Vương Phỉ Hạm, ánh mắt lộ vẻ suy nghĩ đắn đo. Nhìn thấy ánh mắt khác thường của hắn, Vương Phỉ Hạm ra vẻ lãnh đạm mà nhìn lại, miệng lạnh lùng nói: - Nhìn gì vậy, còn không mau làm việc đi. -Vâng. Lương Thần lên tiếng, sau đó cúi đầu, dường như đem toàn bộ tinh lực đặt vào đôi tay đang chặt thịt. -Cậu còn nghĩ về Lâm Tử Hiên à? Nhìn vẻ mặt không yên của hắn, Vương Phỉ Hạm dừng tay, hạ giọng hỏi. Lương Thần thành thật gật đầu, dừng con dao làm bếp lại một chút, nhìn khoảng không trước mặt nói: - Ông ta là người rất kỳ lạ, mà sau khi cháu gặp ông ta thì mọi chuyện xảy ra bên cháu đều rất lạ lùng. -Sự kỳ lạ này bao gồm cả khối tài sản khổng lồ mấy chục tỷ, cũng bao gồm Tử Thanh, Thanh Oánh và cả cô nữa phải không? Vương Phỉ Hạm nhướng đôi mi nhỏ dài thanh tú lên, giọng điệu không kìm nổi có chút châm biếm. - Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng trái tim cậu đủ chỗ có thể chất chứa mẹ con cô sao? - -Cháu đang cố gắng mà. Lương Thần nghiêm túc đáp, sau đó lại cúi đầu chặt thịt. Chủ tịch Lâm khả kính mất, con đường sau này của hắn sẽ khó khăn hơn. Nhưng bất kể thế nào, hắn đều phải cố gắng hoàn thành vai diễn mà Chủ tịch Lâm đã vạch sẵn. Từ đây hắn kiêm luôn đạo diễn, hoàn thành nốt nửa còn lại của kịch bản. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL -Oánh Oánh và Diệp Tử Thanh cậu đều đã từng có cơ hội. Nghe giọng nói nghiêm túc của hắn, Vương Phỉ Hạm khe khẽ thở dài nói: - Hơn nữa ngay cả cô, cậu cũng không phải không có cơ hội. Vậy nên Tiểu Thần, mong cậu buông tha cho. -Cô à, cô thật đẹp. Lương Thần ngẩng đầu, vô cùng chân thành hướng về phía Vương Phỉ Hạm nói. Vương Phỉ Hạm hơi run một thoáng, sau đó đôi mắt đẹp trở nên dịu dàng khác thường. Bà ta vươn đôi tay dính đầy bột mì, nhéo lên mặt hắn một cái, miệng nói: - Chàng trai, rất cảm ơn lời khen ngợi của cậu. Không bao lâu sau, Vương Phỉ Hạm mang hơn một nửa số thịt đã nấu đặt trên bàn cơm. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh ngồi hai bên. Lương Thần mang ra một tô sủi cảo lớn, cùng ba người Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cầm đũa, gắp từng miếng sủi cảo trong tô đã được bày gọn gàng trên mâm cơm. Sau khi thưởng thức món sủi cảo và chút hương vị giao thừa, Lương Thần và Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh đi xuống lầu. Ở khoảng đất trống phía trước, một quầng pháo hoa vụt lên trời rực rỡ, mấy người phụ nữ trở nên vui vẻ rạng rỡ hẳn lên. Trong khi Lương Thần đang tận hưởng không khí ấm áp cùng mấy người phụ nữ thì ở nhà Chủ tịch Lâm, không khí bi thương đang bao trùm. Bố Chủ tịch Lâm hai hàng nước mắt đầm đìa. Phu nhân Chu Lệ đang khóc thương sưng đỏ cả mắt, tiếng khóc rầm rĩ vang khắp nơi. Ông con trai cả Lâm Tử Vũ bây giờ chỉ có thể làm việc duy nhất là ôm lấy vai mẹ mình, rưng rưng nói những lời an ủi trống rỗng. Từ bố của Chủ tịch Lâm đến các anh em họ, các cháu trai cháu gái đều đến trình diện. Mỗi người trên mặt đều lộ vẻ bi thương không biết là thật hay giả. Đối với tình trạng thân thể Lâm Tử Hiên, tất cả mọi người đều không còn có hy vọng gì. Nhưng theo lời chẩn đoán của thầy thuốc, nếu không kể đến phí tổn mà trị liệu tĩnh dưỡng, Lâm Tử Hiên còn sống được ít nhất một năm nữa. Nhưng mà không ai ngờ rằng, biết rõ tình trạng rất xấu của mình, Chủ tịch Lâm quyết định lên đường sang Mỹ, cũng qua đó mà biết được chân tướng mọi người khi tin dữ lan đến. Marc, luật sư riêng ở Mỹ của Lâm Tử Hiên tự mình bay đến dinh thự của Lâm Tử Hiên, báo tin Lâm Tử Hiên qua đời cho người nhà ông ta. Đồng thời ông ta còn mang theo đĩa CD mà Lâm Tử Hiên đã ghi hình. Tay cầm máy tính, ngồi xe lăn, mang áo quần bệnh nhân, Lâm Tử Hiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người với dáng vẻ như vậy. -Con chào ba, chào mẹ yêu quý. Xin chào các anh em, các chị em. Lúc mọi người xem đĩa CD này thì tôi đã sang một thế giới khác. Giọng Lâm Tử Hiên từ trong máy tính vang lên, giọng điệu ông ta y như bình thường, tràn đầy sự sung mãn và sự châm biếm. - Đối với cái chết, tôi không hề sợ hãi. Các người cũng có thể đã biết rằng, từ hai tháng trước, tôi cũng đã lập di chúc. -Hiện nay tôi không còn gì vướng bận. Nói tới đây, Lâm Tử Hiên dừng lại, có chút trầm mặc, nhìn về phía khoảng không rồi lại nói tiếp: - Tôi biết, trong số các người chắc chắn sẽ có kẻ mắng tôi điên, không duyên cớ gì mà đem mấy chục tỷ tài sản cho người ngoài. Nhưng mọi chuyện là do tôi quyết định. Đối với tài sản của mình, muốn cho ai tặng ai đó là quyền của tôi. Nghe Lâm Tử Hiên nói những lời này, cả Lâm Tử Vũ và cả gia tộc nhà họ Lâm trên mặt đều bày tỏ sự phẫn nộ sâu sắc. Đó không phải là một số tiền nhỏ, tận mấy chục tỷ chứ đâu có ít. Nhưng điều làm người ta đau lòng nhất là tài sản mấy chục tỷ này lại giao cho tên họ Lương. Trong lòng đang oán hận, bỗng nhiên họ nghe Lâm Tử Hiên nói một câu: - Tôi đã từng hứa với gia tộc rằng sẽ thành lập một quỹ cho gia tộc mình, nay tôi chuẩn bị thực hiện lời hứa này. Người thừa kế của tôi sẽ góp tiền vào quỹ của gia tộc để giúp cho mọi người trong gia tộc gây dựng sự nghiệp, hoặc là để làm từ thiện. Về mức tài chính khi lập quỹ có thể khống chế trong vòng mười tỷ. Phần cụ thể chi tiết nhiều ít thế nào là do mọi người và người thừa kế của tôi thương lượng. -Cứ như vậy, chúc mọi người may mắn. Cùng với giọng nói của Lâm Tử Hiên, hình ảnh cuối cùng về Lâm Tử Hiên là hình ảnh ông ta sung mãn chớp mắt tươi cười. Toàn bộ già trẻ trai gái trong gia tộc họ Lâm ngơ ngác nhìn nhau, sau đó, không hẹn mà tất cả mọi người đều lộ vẻ phấn khích trên mặt. Trên thực tế, cho dù Lâm Tử Hiên đem mấy chục tỷ tài sản cho cái gã họ Lương kia thì cũng không ảnh hưởng đến họ lắm. Dù sao vợ chồng Lâm Vân Sinh và đứa con cả Lâm Tử Vũ đều mạnh khỏe, nhưng hiện tại họ đang bất đồng. Nay quỹ gia tộc được lập ra, không thể nghi ngờ gì nữa, nó sẽ làm cho tất cả mọi thành viên trong gia tộc đều thu lợi, đều có phần. -Marc tiên sinh. Lâm Tử Vũ chân mày cau lại, gọi luật sư người Mỹ sang một bên. Ông ta tuy bất mãn việc em mình đem tài sản cho người ngoài, nhưng đổi lại, ông ta cũng không muốn đem tài sản cho các huynh đệ khác trong gia tộc. Hơn nữa ông ta thật sự không nghĩ ra được dụng ý của em mình. Ông ta biết, Lâm Tử Hiên vốn rất ghét những người đó, cũng giống như bản thân ông ta. -Về việc thành lập quỹ gia tộc, di chúc của Lâm tiên sinh quả thật có nhắc tới. Quỹ này mang danh nghĩa của gia tộc, nhưng quyền lợi đầu tư, cho vay cụ thể là ở trong tay người thừa kế hợp pháp của Lâm tiên sinh là Lương Thần. Luật sư Marc nói bằng chất giọng Trung Quốc hơi lơ lớ, đôi mắt màu lam của ông ta lóe lên một tia giảo hoạt. Lâm Tử Vũ bừng tỉnh. Mười tỷ, đó là một số tiền rất lớn. Không nghi ngờ gì nữa, cậu em Lâm Tử Hiên đang chơi một trò chơi văn tự, đem một khúc xương ném xuống đất, chờ cho chó tranh nhau, gạt bỏ bớt kẻ thù. Mà dụng ý của Lâm Tử Hiên là mượn cái gọi là quỹ gia tộc để gây nên sự hỗn chiến giữa mọi người trong gia tộc. Người em trai này cho dù sắp chết cũng còn muốn cố tình lập nên một cái bẫy. Cho dù mọi người biết rõ nhưng vì mười tỷ kia mà vẫn muốn bước chân vào. Mà cứ như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, cái gã Lương Thần kia sẽ nắm giữ hết, mỗi người chỉ được chia một phần nhỏ của cái bánh. Trong đầu Lâm Tử Vũ bỗng hiện lên một hình ảnh lúc ở bệnh viện nhân dân tỉnh Liêu Đông, ông ta còn nhớ rõ ràng, em trai ông ta lấy giọng vô cùng tiếc hận mà nói: -Đáng tiếc là anh có con gái. Lâm Tử Vũ trong lòng không khỏi bỗng nhiên rộn ràng. Một ý tưởng đã nảy sinh, giờ phút này lại hiện rõ trong đầu. Bố của Chủ tịch Lâm và phu nhân Chu Lệ đang trong phòng tiếp khách. Không khí tang thương làm cho đôi vợ chồng càng trở nên già nua hơn. Trong phòng khách, các thành viên gia tộc họ Lâm, đặc biệt là các bậc đức cao trọng vọng và người lớn tuổi đã ngồi yên một chỗ. Họ bắt đầu bàn bạc thương lượng xem nên chia cái bánh ngọt như thế nào. Marc, vị luật sự người Mỹ đứng một bên, nhìn cảnh tượng này không khỏi nhớ tới người đàn ông ngồi xe lăn đã nói một câu đầy hàm súc: - Marc, người Trung Quốc chúng tôi có câu ngạn ngữ: "Con người chết vì tiền tài, con gà chết vì ăn quá no".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]