Từ xưa trên thế giới, có một thứ mà cho người ta rất hay dùng để tự hỏi, đó là "Nếu". Nếu đời người là một con đường, mỗi người đều muốn quay đầu nhìn lại một quá khứ, để đúc kết chính mình, họ thường giả thiết, nếu không có sự kiện này sinh ra thì mình sẽ lựa chọn hoặc quyết định như thế nào, hoàn cảnh của mình sẽ như thế nào? Nếu như Lương Thần, hắn thường xuyên đưa ra loại giả thiết vô dụng đó. Nếu đêm hôm trước hắn không xen vào chuyện của người khác mà tha cho kẻ bắt cóc Diệp Thanh Oánh, nếu hắn không bị thương nằm viện, cũng không xuất hiện khả năng dị thường, nếu Tiểu Mạn không nói lời chia tay với hắn, như vậy hiện tại hắn sẽ như thế nào? Đáp án dường như rất rõ ràng, lúc ấy không cứu Diệp Thanh Oánh, tự nhiên sẽ không bị thương, nếu không bị thương, tự nhiên hắn sẽ không có khả năng dị thường. Không có khả năng dị thường, hắn tự nhiên mất đi cơ hội lập công, và sẽ không bị triệu hồi về huyện, sẽ không trở thành Đại đội trưởng trị an. Lý Bân sẽ không lôi kéo hắn, hưởng thụ Trương Ngữ Giai này. Kẻ chiếm được thiếu phụ cực phẩm này cũng sẽ trở thành Lang Bạch Vũ. Hắn sẽ không "nhặt được" Lan Nguyệt, cũng sẽ không tiến thêm một bước quen biết với Diệp Thanh Oánh, càng không có cơ hội phát triển tình cảm, đương nhiên càng không thể quen biết Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh. Nếu tất cả những sự việc trên đều chưa xảy ra thì hiện tại ở xã Hòa Bình hắn sẽ phải đau khổ giãy dụa, không thể chịu được khi bị mẹ của Tiểu Mẫn xem thường, còn phải đối mặt với tình cảm như gần như xa của Tiểu Mạn như một sự tra tấn. Quyền lực, theo sau nó là sự tham lam. Hư vinh và hưởng thụ đi liền nhau như thuốc phiện, sẽ làm con người ta nghiện ngập mà không thể kiềm chế được. Lương Thần biết rất rõ ràng tính tình của hắn có sự biến đổi, hắn biết nếu cho hắn trở lại cơ hội ngày trước, hắn chỉ sợ hắn sẽ lựa chọn con đường nắm giữ quyền lực, được người ngưỡng mộ và nịnh bợ người khác. Bởi vì hắn chỉ là một viên công an rất nhỏ trong tầng lớp công an nhân dân, cho nên Tiểu Mãn mới để hắn bị gây áp lực và chia tay. Bởi vì hắn là đại đội trưởng Trị an của phòng Công An huyện, hắn có chỗ dựa là Bí thư Thành ủy cho nên Lý Bân mới nịnh bợ hắn cho hắn cơ hội hưởng thụ tấm thân rung động lòng người này. Khoảng thời gian mùa hè này nắng nóng chói chang nhưng phòng ngủ của Phùng Yến tỏa cái nóng như lò lửa. Trên chiếc giường rộng rãi là hai người. Lương Thần nhích người lên, để thân thể trần truồng trắng nõn không mảnh vải dưới thân. Trương Ngữ Giai đôi mi mắt thanh tú khép hờ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có phần đau đớn, hai tay cô nhanh nhẹn ôm lấy người đàn ông, nhanh chóng quấn chặt vào bên hông người đó, hai chân tạo thành hình chân răng lần lượt gắn kết lại thành một, mặc cho người đàn ông từ từ tiến sâu vào trong, chân cô vẫn trói chặt vào người đàn ông. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net Người con trai như dã thú, người phụ nữ không chịu nổi rên rỉ, cùng với nhịp điệu càng nhanh càng dồn dập, tạo thành khúc nhạc mỹ loạn trong phòng. - Ối, chết mất! Người con gái quên hết tất cả cuối cùng hét lên một tiếng chói tai, dường như bị kiếm đâm sâu vào trái tim. Trương Ngữ Giai ngẩng cao đầu, mắt đẹp thất thần nhìn lên trần nhà, đôi môi mở ra nhưng không nói, thân hình cô như một cánh cung được kéo căng, hai tay hai chân vội vàng cuốn lấy thân thể Lương Thần, dường như muốn ép chặt thân thể ấy. Không biết đã qua bao lâu, thân thể Trương Ngữ Giai mềm nhũn rũ xuống như thiếu dưỡng khí, miệng mở to thở hổn hển, trên tấm thân trắng nõn hiện lên những mảng thịt lớn màu phấn hồng, giọt mồ hôi trong suốt chảy dọc xuống đôi vú căng tròn đang phập phồng nhô lên, Lương Thần vẫn còn cảm hứng đôi tay âu yếm vuốt ve lên xuống đôi bầu vú trắng mịn. Thích quá! Lương Thần chống tay nhìn dưới thân mình cánh hoa đào vẫn đang chìm trong dư vị của khoái cảm, trong lòng tự nhiên có nhiều cảm xúc. Người con gái này, người con trai nào cũng đều mơ ước muốn chiếm hữu, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến mình lại có cơ hội sở hữu được người con gái này! Cảm ơn Thượng Đế, đã ban thưởng cho con, cảm tạ Phật Tổ đã ban thưởng cho con một mỹ nữ! Cảm thấy vẫn còn nhiều xúc cảm, chưa thấy mệt, Lương Thần đặt thân mình đè ép xuống người con gái, chậm rãi từ từ tiến lên. - A, cậu còn! Trương Ngữ Giai vừa sợ vừa thẹn còn chưa kịp phản kháng đã bị hắn đưa thẳng một nhát vào sâu trong, nhịp đều đều. Trương Ngữ Giai thẹn thùng, đôi mắt đẹp nhắm lại, hắn như một con sói đang đói, dường như muốn xé cô nuốt vào bụng mới cam tâm, nhưng cô không kháng cự thậm chí còn có chút cảm giác đê mê. Vừa rồi mới trải qua những cơn khoái cảm mà cả đời cô chưa bao giờ thử nghiệm qua! Sau cuộc mây mưa, Trương Ngữ Giai thân thể mềm nhũn, chân tay bủn rủn đến động một ngón tay cũng không muốn, vẫn nằm trên giường, đôi mắt khép lại như muốn ngủ. Lương Thần biết đối phương thẹn thùng, vì thế cũng không nói, lấy chăn che lên tấm thân của cô. Hắn xuống giường tìm quần áo mặc, sau đó cúi xuống sát tai Trương Ngữ Gia nói: - Chị Giai, em phải đi rồi! Trương Ngữ Giai không nói gì chỉ gật đầu, sau đó dấu khuôn mặt đỏ ửng vào trong chăn. Lương Thần thần sắc phức tạp nhìn cô một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Phòng khách không có ai, hình như Phùng Yến cũng không ở nhà. Lương Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi quan hệ với Trương Ngữ Giai, biết rõ đây là nhà Phùng Yến nhưng vẫn không thể kìm chế nổi nửa dưới điều khiển. Hiện tại tỉnh táo lại, hắn thật sự ngượng với người chủ ngôi nhà này. Hắn lặng lẽ mở cửa, lách mình rồi đi ra ngoài. Lúc tiếng cửa khép lại, thì tại một gian phòng khác cửa lại mở ra. Vẻ mặt đỏ bừng đi ra, hướng cửa phòng ngủ trừng mắt nhìn. Tự nói với mình: - Người cũng đã thích đủ rồi, chỉ có bà già này là khổ! Đi vào phòng ngủ của Trương Ngữ Giai, chỉ nhìn chiếc giường bừa bộn, Phùng Yến cũng có thể đoán ra tình hình chiến đấu vừa rồi rất kịch liệt. Cô ngồi xuống cuối giường, đưa tay vuốt phần chân bạn thở dài nói: - Giai Giai, nếu Tiểu Thần không thể cưới em, em tính về sau làm sao bây giờ? Trương Ngữ Gia kéo chăn chui ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng để lộ vài phần mê man nói: - Bây giờ em cũng không nghĩ tới việc phải kết hôn với Tiểu Thần, em tuy thích cậu ấy, cũng không kháng cự việc có chuyện đó với cậu ấy, nhưng em và cậu ấy cũng không hẳn là cái cảm giác của người yêu. Em cảm thấy cậu ấy có thể che chở cho em, giống như một người em trai. - Giai Giai, chị vừa phát hiện ra, ý nghĩ của em thật không trong sáng! Coi Lương Thần như là em trai, lại còn cùng người ta ân ái, thật là rất mâu thuẫn! - Em còn vì những điều khác nữa. Trương Ngữ Gia xấu hổ biện giải nói. - Vậy em không ly hôn với Phan Bách Văn sao? Phùng Yến sắc mặt trở nên nghiêm túc hỏi. - Đương nhiên là phải ly hôn. Sau khi ly hôn, em với chị sẽ có cuộc sống giống nhau, như là chị Yến đã nhiều năm nay cũng vẫn sống một mình mà? Trương Ngữ Giai chân thành nói. - Giai Giai ngốc, chị còn vì có con gái, lại không gặp được người thích hợp, em nghĩ rằng chị và em giống nhau à. Sống một mình rất khổ, buổi tối vắng lặng đến người nói chuyện cũng không có, may mà gần đây em chuyển đến đây mới khiến chị cảm thấy không buồn chán, bằng không, chị chỉ như một người ngốc trong nhà! Phùng Yến vẻ mặt lộ ra vẻ cô đơn, làm như độc thân rất là đau khổ, chỉ có mình mới hiểu được. - Vậy em sẽ sống cùng chị Yến nhé, chúng ta cùng nhau bầu bạn! Trương Ngữ Giai ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống bộ ngực, lộ ra đôi vú căng tròn. - Được rồi, khi nào em cần, còn có Tiểu Thần sẵn sàng đến cứu hỏa, lúc đó, chị thật thảm hại. Chị cũng không muốn phải tội như hôm nay! Phùng Yến liếc người bạn tốt một cái, sau đó giơ tay sờ soạng vào ngực trên của Trương Ngữ Giai, bùi ngùi nói: - Người phụ nữ là hoa, thiếu đàn ông là không thể được, Giai Giai em thử nhìn lại xem, em đẹp biết chừng nào. - Chị Yến, hay là nhờ Tiểu Thần đến cứu hỏa cho chị? Cậu ta cũng rất lợi hại đó! Trương Ngữ Gia bỡn cợt nói. - Giai Giai chết nè, em học cái thói xấu ở đâu vậy! Những ý nghĩ điên khùng đó mà em cũng dám nói à. Phùng Yến đỏ mặt, một tay giữ lấy Trương Ngữ Giai mà cù. Lương Thần bắt xe từ tiểu khu Thúy Hồ, đi thẳng về nhà. Giữa trưa vẫn chưa ăn gì, lại trải qua một cuộc chiến, trong bụng hắn trống trơn, cơm chiều ăn liền ba bát, khiến Lan Nguyệt pha trò chế diễu hắn là thùng cơm! Qua bữa cơm chiều Lan Nguyệt đi lại trong phòng ôn lại bài khóa. Chỉ còn chừng một tuần là tới kỳ thi vào đại học, cô bé rất biết tranh thủ từng phút từng giây. Lương Thần ngồi trên sa lông, đang điều chỉnh âm lượng của chiếc Ti vi để cho Lan Nguyệt học tập. Ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình nhưng trong đầu không biết đang phiêu du chốn nào. Hắn rất khó để xác định hắn và Trương Ngữ Gia có quan hệ như thế nào, cũng có cảm tình nhưng chưa tới mức yêu nhau, nhưng mà hai người đã hai lần quan hệ. Hắn cũng rất khó xác định hắn và Diệp Thanh Oánh quan hệ thế nào, cũng có cảm tình nhưng vẫn không ở mức bạn gái. Bất kể là Trương Ngữ Giai hay là Diệp Thanh Oánh, đều đem đến cho hắn những cảm giác khó tả. Hắn biết là hắn rất tham lam, hắn không muốn xa rời người thiếu phụ xinh đẹp kia nhưng đồng thời hắn lại khao khát được yêu nhau với cô gái trẻ trung, tươi mát, xinh đẹp đó, cùng nhau đi đến cuộc hôn nhân. Hắn biết cá và tay gấu chỉ có thể chọn một, hai người chỉ có thể chọn một trong hai. Hắn biết nếu mong muốn có tất cả thì có thể sẽ không được gì, nhưng lòng tự tin trong hắn lại bành trướng có cái gì đó hấp dẫn hắn khiến hắn không vứt bỏ được. Lương Thần cố chấp cho rằng bây giờ chưa phải thời điểm đưa ra quyết định, hắn cùng Trương Ngữ Gia, Diệp Thanh Oánh kết giao rất trong sáng, hắn hiện tại không muốn nghĩ nhiều đến như vậy! Nắm chắc có thể thành công, dựa vào mạng lưới quan hệ, địa vị của hắn trong chốn quan trường càng tiến thêm một bước, trước mắt hắn cần phải nghĩ xem. Như vậy, hắn có cần phải tiết lộ quân bài chưa lật cho bí thư thành ủy Lương không? Nếu có thể lật đổ được Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu, hắn có khả năng từ trong đó đạt được cái gì? Lương Thần hút một điếu thuốc, hai mắt nheo lại, ánh mắt như nhìn xuyên thấu lớp khói thuốc dường như muốn tìm kiếm một đáp án. Vào lúc Lương Thần đang trầm tư, ở một nơi xa tại thành phố Liêu Dương, trên một căn phòng có tường bằng kính ở tầng 66 tầng Hoàng Triều building. Ngồi trên xe lăn là người đàn ông trung niên nhìn qua tấm kính thủy tinh quan sát màn đêm dưới thành phố. Những ánh đèn sáng như chân trời đầy sao, rực rỡ mà chói mắt nhưng trong mắt người trung niên đó, phía đô thị phồn hoa chỉ như ngọn đèn dầu lạnh lẽo như băng, không có gì là vui vẻ. Ông ta cúi đầu, trên tay là mấy tấm ảnh. Một cô gái thuần khiết như dòng nước, cô gái rất quyến rũ, cộng thêm vẻ đẹp lạnh như băng. Cuối cùng là một khuôn mặt đàn ông trẻ tuổi có vài phần giống như ông ta. Nhìn vào mấy tấm ảnh, người trung niên lâm vào trạng thái trầm tư. Rất lâu, khóe mơi hơi nhếch lên, một lần nữa ông ta ngẩng đầu nhìn xuyên qua lớp kính, thấy được khuôn mặt khó coi của mình khi cười. Một trò chơi mới thú vị sắp bắt đầu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]