Chương trước
Chương sau
Hô! Lương Thần thở một hơi thật dài, giơ tay lau những giọt mồ hôi trên trán. Nỗ lực của hắn thật là không nhỏ. Trong đầu hắn xuất hiện một khuôn mặt biến dạng do bị dây thắt lưng siết cổ khiến Lương Thần cảm thấy sợ hãi. Hai lần tập trung tinh lực vận dụng dị năng nhưng đều không nhìn thấy được bộ mặt của hung thủ. Nhưng không phải là hắn không có thu hoạch. Ở hình ảnh cuối cùng, hắn thấy được trên mu bàn tay đang nắm chặt dây thắt lưng có hình xăm con bò cạp màu lam. Quan trọng hơn là sự xuất hiện của nửa thân người nhỏ xíu ngay góc ảnh.
Không nhìn được diện mạo, cũng không đoán được cao thấp mập ốm như thế nào. Nhưng Lương Thần lại có thể xác định một góc thân hình người này là một người đàn ông mặc cảnh phục. Nói cách khác, người này chính là một cảnh sát, hơn nữa có thể là cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát này. Lương Thần cảm thấy rúng động không ngừng. Hắn nhớ đến một câu tục ngữ: Không có kẻ trộm ngoài đường, chỉ có kẻ trộm trong nhà.
- Tiểu Lương, cậu có phát hiện gì mới sao?
Phó trưởng phòng Tiếu nhìn thấy Lương Thần đang ngó không chớp mắt vào cái dây thắt lưng, mỉm cười hỏi một câu. Gã cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Gã là một cảnh sát hình sự lão luyện mà còn không tìm ra được manh mối gì thì làm sao mà anh chàng không có kinh nghiệm kia lại có khả năng biết được.
- Sếp Tiếu, em có chút nghi ngờ, không biết có tiện nói không?
Lương Thần lấy lại bình tĩnh, trên mặt tỏ vẻ thẹn thùng:
- Sếp cũng biết, em đối với nghiệp vụ hình sự thì chỉ là tay mơ. Chỉ sợ nói sai sẽ khiến sếp và Chính ủy Hà chê cười.
- Không sao! Có điểm gì nghi ngờ thì cứ nói.
Nhìn vẻ mặt Lương Thần, Hà Liên Sinh cảm thấy hứng thú, mỉm cười nói:
- Làm hình sự thì phải biết tiếp thu ý kiến quần chúng. Tiểu Lương không cần cảm thấy áp lực, nói sai rồi cũng không sợ.
- Vậy thì em nói!
Lương Thần hướng về Hà Liên Sinh và Tiếu Lập Quần nói:
- Em có đọc qua hồ sơ phân tích, còn nghe được Phó trưởng phòng Tiếu nói chuyện. Sếp Tiếu đã từng nhắc đến, tại hiện trường gây án, ngoại trừ hai người cảnh sát nhân dân bị giết hại thì các vật dụng mà hai người này sử dụng như cái chén, thậm chí là gạt tàn thuốc, bài pu - khơ cũng không thấy đâu. Tủ để súng bị khóa, trên cửa đều không lưu lại dấu vân tay. Qua đó có thể thấy hung thủ là một người biết cách che dấu. Cho nên, em đặt ra giả thuyết, phải chăng hung thủ hay là đồng lõa của hung thủ là một trong những nhân viên tại chức của cơ quan công an chúng ta, ví dụ có thù oán gì với cảnh sát nhân dân của đồn công an.
Nghe xong lời nói của Lương Thần, Hà Liên Sinh và Tiếu Lập Quân đều chấn động rồi trở nên trầm tư. Thật lâu sau, Tiếu Lập Quân nhìn Lương Thần, gật đầu khen ngợi:
- Giả thiết này cũng có khả năng xảy ra. Tốt lắm!
- Nói không chừng, giả thiết của đồng chí Tiểu Lương này có thể mang đến cho chúng ta những điểm đột phá mới.
Hà Liên Sinh ánh mắt cũng tán thưởng nhìn chăm chú Lương Thần. Một trình độ nghiệp dư mà có thể đặt ra một giả thuyết hợp lý như vậy thì đúng là không thể có.
- Tốt lắm, Tiểu Lương. Cậu về nhà nghỉ ngơi trước đi. Tôi và Chính ủy Hạ sẽ nghiên cứu lại.
Tiếu Lập Quân vỗ vai Lương Thần, ôn hòa nói.
- Sếp Tiếu, Chính ủy Hạ, em xin đi trước!
Lương Thần biết mình lưu lại cũng không có tác dụng gì. Vì thế hắn cúi đầu chào hai vị lãnh đạo rồi lái xe cảnh sát trở về nhà.
Tivi trong phòng khách vẫn còn sáng. Lan Nguyệt đang nằm trên ghế sa - lông, mắt nhắm hờ, rõ ràng là đang có giấc mộng đẹp. Lương Thần cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô gái bé nhỏ này chắc chắn là đang chờ hắn về. Đi đến đằng trước, Lương Thần thấy Lan Nguyệt đang mặc chiếc áo thun to của hắn, khoe cặp đùi thon dài đầy mê hoặc dưới ánh đèn huỳnh quang.
Lương Thần lúc này mới sực nhớ. Ban ngày do hắn đi vội quá nên quên không đưa tiền cho Lan Nguyệt mua đồ nội y. Giơ tay vỗ nhẹ vào hai gò má trắng mịn của Lan Nguyệt, thấp giọng nói:
- Tiểu Nguyệt, thức dậy về phòng ngủ.
- Đừng có làm phiền em mà!
Lan Nguyệt trả lời một cách lười biếng, trở đầu sang hướng khác, bầu ngực phập phồng theo từng hơi thở, không ngừng kích thích ánh mắt của chàng trai.
- Nghe lời nào, quay trở về giường ngủ đi.
Lương Thần tiếp tục nhẹ giọng gọi nhưng Lan Nguyệt lúc này cũng không buồn đáp, gối đầu ngủ một cách ngon lành.
Không còn cách nào khác, Lương Thần hít một hơi, giang tay bế cô gái đang ngủ say đi vào phòng ngủ. Trong khoảng cách gần như thế này, Lương Thần có thể cảm nhận được mùi hương tỏa ra từ người cô gái, còn có thể nhìn thấy rõ đầu vú nổi lên, lại cảm giác được tay trái đụng vào bầu ngực trắng mịn đó khiến cho hắn trong lòng không khỏi rung động. Hắn biết rõ là cô gái không có mặc nội y bên trong.
Khi vào đến phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt cô gái lên giường. Khi chuẩn bị lấy cái chăn đắp cho cô, hắn vô tình nhìn thấy cặp đùi trắng nõn, ma xui quỷ khiến mà hắn khẽ hôn lên đó một cái. Cô gái theo phản xạ co chân lại khiến cho ở giữa hai chân mở ra một góc, lộ ra một chút vật thể màu hồng đẹp tuyệt vời.
Tuy chỉ lộ ra một chút nhưng cũng kịp khắc sâu vào trong đầu Lương Thần. Hắn run rẩy đắp chăn lại cho Lan Nguyệt rồi vội vã rời khỏi phòng. Ngay khi cánh cửa vừa đóng, cô gái đột nhiên mở mắt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, cúi đầu phun ra hai chữ:
- Sắc lang!
Trở lại phòng khách, Lương Thần tắt TV, cởi áo khoác rồi leo lên giường. Đêm nay, hắn không thể ngủ thẳng giấc. Trong giấc mộng hắn thấy hình ảnh cô gái thật huyền bí xen lẫn với bàn tay có hình xăm con bò cạp, còn có bóng dáng người mặc trang phục cảnh sát.
Sáng hôm sau, theo thường lệ Lan Nguyệt đánh thức Lương Thần dậy. Vẻ mặt Lan Nguyệt không có gì khác thường. Ngược lại, Lương Thần sau khi thức dậy ánh mắt né tránh, dường như có một chút chột dạ.
- Con trai, ngày hôm qua làm sao mà bỏ lại Tiểu Nguyệt trên đường thế? Dặn con đưa tiền cho Tiểu Nguyệt mua những gì cần thiết thì con lại quên luôn.
Trong lúc ăn điểm tâm, Hàn Yến Hoa bắt đầu lải nhải với Lương Thần.
- Thưa cô, tại Tiểu Thần ca có việc gấp thôi mà.
Ánh mắt Lan Nguyệt nheo lại, giải thích giùm cho Lương Thần:
- Bằng không, Tiểu Thần ca sẽ không bỏ lại cháu một mình đâu. Hơn nữa vì có một chị cùng đi với cháu mà.
- Cái gì chị?
Hàn Yến Hoa gắp cho Lan Nguyệt một miếng cá, nghi hoặc hỏi.
- Khụ!
Lương Thần đột nhiên ho khan một tiếng, gương mặt giả bộ u sầu nói:
- Mẹ, ngày hôm qua Đại đội trưởng đại đội trị an con suýt chút nữa là bị miễn chức rồi.
- Tại sao vậy? Con làm việc tốt lắm mà. Dựa vào cái gì để mà miễn chức của con chứ?
Đề cập đến tiền đồ của Lương Thần, Hàn Yến Hoa trở nên khẩn trương. Không chỉ có bà, Lương Hướng Đông và Lan Nguyệt cũng cảm thấy căng thẳng.
- Phòng công an xảy ra vấn đề. Hai người cảnh sát đồn công an Tây Phong trấn bị giết chết, hai cây súng cũng biến mất luôn. Công an thành phố đã cử người xuống điều tra. Tối hôm qua, trong lúc phân tích vụ án, con bị Phó giám đốc sở công an tỉnh khiển trách, nói con không làm tròn bổn phận trong việc quản lý súng ống. Nếu không phải được các lãnh đạo khác biện hộ cho thì không chừng con đã bị mất chức rồi.
Hồi tưởng lại những gì đã qua, Lương Thần cảm thấy may mắn. Hắn không biết Phó chủ nhiệm Bệ nói gì nhưng đã khiến cho Phó giám đốc sở Lâm nguôi cơn giận mà buông tha cho mình.
- Nói thật công việc của con quả thật vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề. Nếu như con bị mất chức thì con cũng đừng nên oán giận lãnh đạo của mình.
Lương Hướng Đông cau mày nói.
- Ba không hiểu rồi. Thật ra là Phó giám đốc sở Lâm muốn rung cây nhát khỉ thôi. Con tuy có trách nhiệm nhưng không phải là trách nhiệm chủ yếu. Nếu muốn phân tích kỹ thì sếp Đinh, Chính ủy Tề ai lại không có trách nhiệm?
Lương Thần cười khổ nói:
- Dựa vào cái gì mà lấy con ra chém chứ. Dựa vào cái gì mà bắt con phải chịu tiếng xấu thay cho người khác chứ. Còn không phải vì chức nhỏ, lời nhẹ, không quan trọng gì sao? Bình thường con cũng biết được chức Đại đội trưởng trị an khá uy phong nhưng ngày hôm qua con mới hiểu, trong mắt các lãnh đạo tỉnh ở phòng công an thành phố, con chỉ là một phó phòng nhỏ nhoi, căn bản cái gì cũng không phải, muốn cho con mất chức thì cho con mất chức, cơ hội kêu oan cũng không có.
Nghe Lương Thần nói một hơi, Lương Hướng Đông tỏ ra trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Con trai, cuối cùng ba cảm thấy, chỉ cần con làm tốt công việc thì tự nhiên sẽ không ai khiển trách con được, tuy những lời con nói không phải là không có đạo lý. Tóm lại, chính bản thân con phải biết nắm chắc. Chuyện trong chốn quan trường ba không hiểu nên không thể giúp gì được cho con.
- Tiểu Thần ca, anh nhất định sau này phải làm quan to. Đến lúc đó xem mấy vị Trưởng phòng, giám đốc sở...còn dám đem anh ra chém nữa không?
Lan Nguyệt nắm chặt tay, tức giận nói.
- Ăn cơm của em đi!
Lương Thần bị vẻ mặt tỏ ra căm phẫn của cô gái làm cho tức cười, giơ tay búng vào chóp mũi của cô gái nói:
- Ăn chậm đến trường muộn thì đừng có trách anh.
Ăn xong điểm tâm, Lương Thần lái xe cảnh sát đưa Lan Nguyệt đến trường. Trên đường, Lương Thần thuận miệng hỏi một câu:
- Tiểu Nguyệt, ngày hôm qua anh đi rồi sao em không lập tức về nhà đi?
- Đúng vậy, em vốn là muốn về nhưng Đình tỷ không cho. Cho nên em đành phải đi dạo phố một chút.
Nói tới đây, Lan Nguyệt cẩn thận hỏi:
- Tiểu Thần ca, cái chị Tiểu Mạn trước kia là bạn gái của anh à? Em xem chị ấy cũng không tồi. Không phải giống hạng người tham phú phụ bần đâu.
Sắc mặt Lương Thần trở nên ảm đạm. Không ai hiểu Tiểu Mạn bằng hắn. Cô ấy quả thật không phải là hạng người tham phú phụ bần. Chỉ có điều tính cách của cô ấy quá yếu đuối. Từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, cha mẹ nói gì đều nghe theo. Thật lòng mà nói, gia đình người ta gia giáo nghiêm khắc quá thì không phải là sai. Hai người chia tay thì nói theo duy tâm là hữu duyên vô phận.
Nhìn sắc mặt không ổn của Lương Thần, Lan Nguyệt không bàn về vấn đề này nữa, ngược lại còn đổi sang chủ đề khác:
- Tiểu Thần ca, ngày hôm qua lúc em và Đình tỷ đi dạo phố, em nhìn thấy một người trên mặt có vết thẹo.
- Sao, người em nói chính là Đao Tử à?
Lương Thần lòng không yên hỏi.
- Đúng vậy, cái tên Đao Tử kia đi cùng với hai người đàn ông mặt mày hung ác nữa. Ánh mắt của bọn chúng giống như muốn giết người vậy. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bổn cô nương xinh đẹp này thì đều trở nên mê đắm.
- Em nhìn bọn chúng làm gì? Không phải là vì bọn chúng đẹp trai chứ?
Lương Thần nghe Lan Nguyệt nói thì không khỏi cười hỏi.
- Đẹp trai thì không tính đến.
Lan Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Em nhìn là bởi vì trên mu bàn tay của chúng đều có hình xăm con bò cạp thì đâm ra tò mò mà thôi.
- Cái gì?
Lương Thần thắng xe gấp. Lốp xe cảnh sát ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chát chúa. Thân thể mềm mại của Lan Nguyệt không tự chủ được bật tới phía trước. Nếu không nhờ nhanh tay chặn lại thì không chừng trán của cô sẽ bị đập vào kính chắn gió.
- Em không nhìn lầm? Sự thật là trên mu bàn tay của hai người kia có hình xăm con bò cạp?
Lương Thần hỏi Lan Nguyệt một cách dồn dập.
- Đúng vậy, em nhìn thấy rất rõ ràng mà.
Lan Nguyệt gật đầu khẳng định. Vốn thông minh, sắc sảo nên cô lập tức hiểu được chuyện Lương Thần hỏi là rất quan trọng.
- Tiểu Nguyệt, em thật sự là rất đáng yêu!
Lương Thần không kềm lòng được hôn lên má cô gái một cái.
A! Lan Nguyệt thốt lên nhẹ nhàng, giơ tay che lấy nơi vừa mới được hôn, kinh ngạc nhìn Lương Thần. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.