- Từ từ thôi, lớn như vậy rồi, uống nước cũng sặc nữa!
Ông vỗ vỗ vai hắn trách mắng.
Lương Thần đến nước ở khóe miệng còn chưa lau sạch đã vội quay sang giận giữ trách cứ Lan Nguyệt:
- Em gái à, em có thể tùy tiện ăn uống nhưng không được nói năng tùy tiện như vậy chứ, chuyện này nếu để người khác nghe được, tôi làm sao mà đối phó được? Tội vùi dập một đóa hoa của đất nước tôi gánh không nổi đâu!
- Dì!
Cái miệng nhỏ nhắn của Lan Nguyệt mím lại, nước mắt lại trực trào ra.
- Con đang nói bậy bạ gì vậy?
Hàn Yến Hoa bất mãn trừng mắt nhìn con trai. Bà nắm bàn tay mềm mại, trắng như tuyết của Lan Nguyệt nói:
- Nếu mà con có được người bạn gái như tiểu Nguyệt thì ba má đã sớm vui mừng rồi! Tiểu Nguyệt không chê con già thì thôi, con còn chê người ta nhỏ sao!
- Không phải, mẹ, mẹ nghe con nói!
Lương Thần dở khóc dở cười, định nói rõ chân tướng sự việc cho bố mẹ biết thì Hàn Yến Hoa lại dường như không muốn nghe, sốt ruột xua xua tay nói:
- Giờ đã 3 giờ sáng rồi, con để tiểu Nguyệt nghỉ ngơi chút đi, có chuyện gì sáng mai hãy nói. Con trai, đêm nay con ngủ ở ghế sofa đi, để tiểu Nguyệt ngủ ở phòng con. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
- Hừm!
Lương Thần hậm hực gật đầu. Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, Lan Nguyệt tất nhiên chỉ có thể ngủ ở phòng hắn rồi.
- Dì à, con có vóc người nhỏ, để con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-tram-luan/1550327/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.