- Hay là chúng ta đi tìm Lương Thần để nói chuyện? Triệu Ngọc Phân trái lo phải nghĩ, cuối cùng ấp a ấp úng nói. - Em còn mặt mũi mà gặp cậu ấy sao? Chu Chí Phú trừng mắt giận dữ nhìn vợ: - Lúc trước, em đã nói như cự tuyệt với cậu ấy trong điện thoại. Hơn nữa, còn buộc con gái mình tỏ thái độ dứt khoát với Tiểu Thần. Hiện tại, thấy người sang thì lại bắt quàng làm họ. Em không sợ người ta khinh thường cho à? - Nếu vậy thì anh nói làm sao bây giờ? Nếu bình thường, chắc chắc Triệu Ngọc Phân tuyệt đối không tha thứ cho việc chồng trừng mắt với mình. Nhưng bây giờ, bà chỉ biết vâng lời mà hỏi xin ý kiến của chồng. Bình thường trong nhà có chuyện thì bà là người định đoạt. Nhưng trong thời khắc mấu chốt này, phải có sự hỗ trợ của bàn tay người đàn ông trong gia đình. - Làm sao bây giờ hả? Trễ rồi! Chu Chí Phú tức giận nói: - Lúc trước anh đã nói em phải suy xét quyết định của mình nhưng em đã không nghe. Hiện tại hối hận rồi phải không? Được rồi, đừng suy nghĩ chuyện không đâu nữa, toàn lực thúc đẩy chuyện của con gái và Lý Dương mới là đúng đắn. Đừng để chuyện này cũng thành công dã tràng. - Chẳng lẽ em không biết trong lòng con khó chịu sao? Triệu Ngọc Phân vẻ mặt đau khổ nói: - Nếu điều kiện tương đương thì đương nhiên em đã đồng ý cho con quen người mà nó thích rồi. - Hiện tại thì nói cái gì cũng đã muộn rồi! Ôi! Chu Chí Phú thở dài. Từ nhỏ, con gái của ông đã được quản rất nghiêm. Khi gặp chuyện khó khăn thì trở nên hoang mang, cuối cùng thì đánh mất niềm tin. Có một số việc, một khi bỏ lỡ thì sẽ không cứu vãn được nữa. Ông đã tiếp xúc với Lương Thần rất nhiều lần. Ông biết hắn là người có chủ kiến và tính cách quật cường của người trẻ tuổi. Ông hiểu được, cho dù con gái của ông có quay lại thì giữa hai người cũng không còn khả năng hàn gắn được nữa. Cho nên, cái ý kiến kia của vợ ông đã không còn phù hợp thực tế nữa rồi. Ngày 30 tháng Ba, Lương Thần đứng trước cổng phòng Công an huyện. Nhìn không khí trang nghiêm của tòa nhà, trong lòng hắn xuất hiện một trạng thái kích động mạnh. Trước mặt hắn là tòa nhà cao năm tầng, từng là nơi mà hắn ngày đêm mong muốn nhưng chưa được toại nguyện. Vận mệnh thật sự là biến đổi thất thường. Hơn một tháng trước, hắn vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi thất vọng tràn trề. Vậy mà một tháng sau, ngày hôm nay, hắn được công khai bước vào tòa nhà của phòng công an huyện, trở thành phần tử của một hệ thống thi hành pháp luật trong tòa nhà này. Hắn biết rõ, hiện tại, hắn chỉ mới bước một chân vào cánh cửa quan trường. Trong cuộc sống sau này, hắn muốn đủ tư cách tiến sâu vào chốn quan trường này thì phải học rất nhiều điều. Đi qua cổng tòa nhà, ở hành lang lầu một, hắn không ngờ được một đồng nghiệp gọi lại: - Lương Thần, cậu đến rồi à? Lương Thần đầu tiên là ngẩn ra nhưng sau đó trên mặt lộ ra nét tươi cười: - Đúng vậy, Chí Cương! Đã lâu không gặp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Hắn nhớ rõ người này cùng tuổi với hắn. Năm đó khi phòng công an có huấn luyện, hắn và Lưu Chí Cương, Tiểu Vũ, lão Vương được phân chung một phòng. Trải qua một tháng ở chung, quan hệ giữa mọi người khá tốt. Chỉ có điều, sau khi kết thúc khóa huấn luyện, huyện phân phối mỗi người mỗi ngả thì dần dần cũng mất liên lạc. Sau khi phân bố nhân sự về các đồn công an cấp xã, thị trấn, Lưu Chí Cương là người thứ nhất được gọi về phòng công an huyện. Lương Thần từng nghe Tiểu Vũ nói qua, nhà Lưu Chí Cương rất có gia thế, nghe nói là có người thân làm việc trong mảng chính trị và pháp luật ở huyện. - Lương Thần, đã lâu không gặp. Ông bây giờ đã thành danh rồi nha. Hai ngày trước, chủ nhiệm La còn nói trong số nhân viên công vụ mới kỳ này của chúng ta, ông là người có tiềm năng nhất. Lưu Chí Cương bắt tay Lương Thần thật chặt, giọng điệu vô cùng thân thiết. Ngay từ đầu, Chí Cương đã dùng cách xưng hô với Lương Thần giống như khi hai người còn ở chung một phòng. Mục đích của gã là kéo gần mối quan hệ với Lương Thần. - Ông cũng thua kém gì đâu. Bây giờ đang ở đại đội cảnh sát giao thông rồi nhỉ. Lương Thần cười, hai tay nắm thật chặt tay đối phương. Đối phương không buông tay thì hắn cũng không buông. - Đúng vậy, đã hai năm rưỡi rồi nhưng vẫn không ra cái gì. Lưu Chí Cương lắc đầu, trong ánh mắt nhìn Lương Thần lộ ra vài phần hâm mộ, Gã thầm nghĩ đúng là tiểu tử này may mắn thật, bắt được hai tên tội phạm bị truy nã, một bước lên thẳng, được phá cách đề bạt lên thành cán bộ cấp phó phòng. Theo cấp bậc mà nói, hiện tại đối phương là được xem như là một nửa lãnh đạo của gã. - Hôm nay là cuối tuần, ngày mai ông rảnh không? Tôi gọi Trương tỷ, Phùng tỷ, Tiểu Binh, Tuấn Dân lên cùng nhau họp mặt. Dừng lại một chút, Chí Cương thành ý mời Lương Thần. - Được! Lương Thần không thể từ chối. Hơn nữa, đây cũng là tình bằng hữu. Đối với những đồng nghiệp ở phòng Công an huyện thì hắn rất có cảm tình. Trương tỷ, Phùng tỷ, Khúc Tiểu Binh, Kim Tuấn Dân đều là những người đồng nghiệp đã cùng hắn thi vào làm nhân viên công vụ cho phòng Công an huyện, năm đó cùng nhau tham gia huấn luyện nên cũng khá quen thuộc. - Điện thoại di động của ông số mấy? Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông. Vừa nghe Lương Thần gật đầu đồng ý, Lương Chí Cương trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi. Sau khi đưa số điện thoại cho Chí Cương và bắt tay tạm biệt xong, Lương Thần lúc này mới đi vào văn phòng trưởng phòng ở lầu hai. Trưởng phòng công an tiền nhiệm đã bị đổi đi nơi khác. Hiện tại, xử lý công tác hàng ngày do Phó trưởng phòng thường trực Đinh Trác chủ trì. Nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe bên trong phát ra tiếng "Mời vào", Lương Thần mới đẩy cửa bước vô. Trong phòng làm việc, Phó trưởng phòng thường trực Đinh Trác đang đeo kính tập trung vào tài liệu. Lương Thần không cư xử lỗ mãng, mà lẳng lặng đứng ở một bên, kiên nhẫn chờ Phó Trưởng phòng giải quyết sự vụ. Đây là Vương Văn Diệc cố ý chỉ điểm cho hắn. Dường như cấp bậc càng cao thì càng muốn hạ cấp làm như vậy để chứng tỏ mình là thượng cấp uy nghiêm. Một phút, hai phút, năm phút đồng hồ trôi qua! Phó Trưởng phòng Đinh dường như đã xem xong tài liệu, lúc này mới tháo kính nhìn người thanh niên đang đứng thẳng trước mặt. - Kính chào sếp Đinh! Lương Thần giơ tay lên, chỉnh tề thực hiện lễ nghi trước mặt thượng cấp. - Tiểu Lương đến đây, mau ngồi xuống! Phó trưởng phòng Đinh cười thân thiết, đứng lên đi tới, kéo tay Lương Thần ngồi xuống ghế sa - lông. Tiếp đó, vị phó trưởng phòng này còn rót cho Lương Thần ly nước, khiến hắn cảm thấy có chút được sủng ái mà lo sợ. - Cho cậu làm Đại đội trưởng đại đội trị an là xuất phát từ tín nhiệm của tổ chức trên đối với cậu. Có người phản ánh với tôi rằng, đồng chí Lương Thần tuổi còn quá trẻ, không có kinh nghiệm lãnh đạo, chỉ sợ là không gánh vác nổi công tác của đại đội trị an. Nói tới đây, Phó trưởng phòng Đinh dừng lại một chút, sau đó rất khí thế phẩy tay nói tiếp: - Tôi thì không cho rằng như vậy. Hiện tại, Đảng và Chính phủ đang mạnh mẽ đề xướng tuổi trẻ hóa cán bộ. Đội ngũ công an chúng ta cần những người giống như Tiểu Lương, trở thành nòng cốt của lực lượng. Kinh nghiệm là dựa vào thực tiễn mà đúc kết ra. Mặc dù vấp phải những phản đối nhưng tôi và các lãnh đạo khác sẽ hậu thuẫn kiên cố cho cậu. Nghe Phó trưởng phòng Đinh nói những lời động viên như vậy, trên mặt Lương Thần lộ ra vẻ cảm kích, đứng lên dõng dạc nói: - Sếp Đinh yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ngài và phòng công an mất mặt. - Tốt, Tiểu Lương, tôi đề cao tinh thần mạnh mẽ của cậu. Phó trưởng phòng Đinh tỏ ra hài lòng, vỗ vào vai đối phương. Ông cũng chú ý khi đối phương nhắc tới "Ngài" và "phòng công an" thì đem "Ngài" đặt ở phía trước. Chi tiết tuy nhỏ nhưng cũng đủ thấy thái độ của Lương Thần. Phó trưởng phòng Đinh thầm nhủ: "chàng trai này coi như được đó! Lập được chiến công lớn, lại được có người chống đỡ sau lưng, đối nhân xử thế lại thông minh thức thời. Tiểu tử, tôi cũng rất thích cậu." Đinh Trác híp hai mắt, trong lòng âm thầm gật đầu. Ông lăn lộn nhiều năm trong quan trường, chẳng lẽ không nhìn ra được chàng thanh niên này là người có tiềm năng. Hai mươi bốn tuổi đã là Đại Đội trưởng - cấp phó phòng, chỉ sợ không đến hai năm sẽ có thể đạt được vị trí hiện tại của mình bây giờ. Theo đà thế này, lăn lộn đến năm ba mươi tuổi là có thể nắm chắc chức Phó trưởng phòng trong tay. Dưới tình huống như vậy, tuổi trẻ chính là ưu thế. Đinh Trác lại than thở tại sao tên tiểu tử này lại có vận số tốt như vậy. Trước mặt Phó trưởng phòng Đinh, Lương Thần biểu lộ sự cảm kích và tôn kính, hơn nữa, từ đầu đã không tỏ ra tự mãn, đắc ý. Từ sau khi cái bánh lớn (sự may mắn lớn) rơi trúng đầu tới giờ, hắn phải thật vất vả mới giải thoát mình ra khỏi sự kích động và vui mừng. Được Vương Văn Diệc dốc lòng chỉ điểm, hắn không lúc nào là không cảnh tỉnh chính mình: Chẳng qua đây chỉ là bước đầu tiên trên con đường bắt đầu làm quan, sau này con đường đó còn rất dài. Hắn phải đa mưu túc trí, lão luyện thành thục bởi vì trên quan trường ai cũng đều cáo già như nhau. Học được cách khống chế tốt vẻ mặt của chính mình, không được hiện ra hỉ, nộ, ái, ố. Thậm chí phải đạt tới cảnh giới khi gặp khó khăn bất ngờ cũng không được phép lẫn lộn giữa sợ hãi và giận dữ. Mở to miệng cười ngạo nghễ, đắc ý chỉ biểu hiện cho sự thiếu hiểu biết, nông cạn mà thôi. Lãnh đạo từ đó mà cho rằng không đủ thành thục, không đủ điềm đạm. Do đó sẽ chắc chắc phá hư ấn tượng trước mặt lãnh đạo. Đường làm quan rộng mở mà lại để như ngựa mất móng thì trong thực tại cũng diễn ra không ít. Cho nên, trước khi ra khỏi cửa, Lương Thần đã tập cho mình cách xử lý vẻ mặt trong thời gian rất lâu. Mà sự thật chứng minh, biểu hiện của hắn đã làm cho Phó trưởng phòng Đinh rất hài lòng. Vị phó trưởng phòng tròn vo này giống như một vị tù trưởng trưởng giả, ân cần dạy bảo cho tuổi trẻ hậu bối. Trước khi tiễn Lương Thần ra cửa còn không quên dặn: - Khi làm việc phải chú ý phương pháp. Nếu không giải quyết được khó khăn thì cứ tới gặp tôi. Cảnh tượng này diễn ra trước mắt một số nhân viên. Mọi người đều tỏ ra ganh tỵ. Ai cũng biết rằng, tại văn phòng công an huyện này, Phó trưởng phòng Đinh là nhân vật số một. Ông ấy đã chiếu cố Lương Thần như vậy thì chắc chắn về sau con đường quan lộ của Lương Thần sẽ thênh thang, rộng mở. - Người kia chính là Lương Thần? Hai nữ cảnh sát vừa mới đi ra khỏi phòng chính trị nhìn theo bóng dáng khuất sau phía hành lang, liền trao đổi ánh mắt nghi vấn. Nữ cảnh sát với dung mạo thanh tú cất tiếng hỏi. - Rất ấn tượng! Nghe nói Lương Thần đã được bổ nhiệm xuống dưới. Hôm nay chắc là đến trình diện. Người nữ cảnh sát kia trả lời. Trong lúc hai cô đang hoài nghi thì di động của một nữ cảnh sát vang lên. - Này Tiểu Lưu, chuyện gì vậy? A, thật chứ? Ừ, tốt, chờ chị hỏi Ngữ Giai một chút. Đoạn che điện thoại nói: - Ngữ Giai, Chí Cương muốn tìm chúng ta để tụ họp lại. Cậu ấy bảo là đã liên hệ với Lương Thần, Khúc Tiểu Binh và Kim Tuấn Dân. Thế nào? Cậu có đi hay không? - Chà! Sao lại không đi chứ? Trương Ngữ Giai trong lòng nhảy dựng, do dự trả lời. - Thì phải đi chứ! Nữ cảnh sát nở nụ cười, lập tức cầm lấy di động trả lời: - Tốt lắm! Ngữ Giai cũng đồng ý rồi. Đến lúc đó thì điện thoại liên hệ lại nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]