Chiếc quần dài tuột xuống, Lý Hinh Dư hơi do dự, rồi mìm môi dũng cảm cho vào trong quần sịp của Trương Khác, móc cây gậy vừa ấm vừa to ra, tích tắc đó cả hai đều chấn động, Lý Hinh Dư mặt đỏ như gấc chín, còn cây gậy càng cứng càng nóng hơn, nắm ngón tay mềm như không xương kia từ từ nắm lại, Trương Khác thiếu chút nữa không nhịn nổi.
- Được rồi. Lý Hinh Dư đột nhiên buông tay ra.
" Được rồi? Làm sao như vậy đã được? Thế này có khác gì giết người..." Trương Khác đang thất vọng thì đột nhiên cảm thấy nơi đó tiến vào chiếc miệng âm ấp ướt át, làm y phát ra tiếng kêu dài thỏa mãn cực độ.
Chuyện đã tới mức này mặc dù trong đầu vẫn nghi hoặc, nhưng Trương Khác không giả dối từ chối sự hi sinh của Lý Hinh Dư, hai tay y đặt lên bờ vai tròn trĩnh mịn màng của Lý Hinh Dư, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó vuốt dần lên trên, cẩn cổ, gáy, dái tai.... - Á... Đừng dùng răng... Vốn đang tên người trong khoái cảm tột cùng, nhưng lại bị hàm răng của Lý Hinh Dư cắn phải, tức thì đau đến mức suýt ngừng thở...
Lý Hinh Dư ngước mắt nhìn với vẻ hối lỗi, dần dần cô không còn thấy quá khó khăn nữa, nhưng mặc dù Lý Hinh Dư rất nỗ lực, dùng cả tay lẫn miệng, có điều đến hôn với cô còn lạ lẫm, trong thời gian ngắn không dễ khiến Trương Khác đạt được cực khoái.
Chắc biết mất bao lâu, Lý Hinh Dư cảm thấy miệng mỏi hết cả rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2823165/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.