- Bạn cứ làm việc đi, mình tự lo cho mình được. Trương Khác sao có thể để người yêu thương khó xử, tự đi thẳng tới hậu đình, lúc qua người Trần Phi Dung, hít một hơi, động tác khinh bạc mang theo chút vẻ tình tứ giữa đôi tình nhân được Trần Phi Dung đáp lại bằng một cái lườm, chỉ là cái lườm đó chẳng hề có chút tức giận, chỉ có sự thẹn thùng của thiếu nữ và vẻ quyến rũ vô hạn.
Ở bàn bên có một người khách nam nhìn trộm Trần Phi Dung từ nãy tới giờ bị cái lườm đầy phong tình này khiến lòng chao đảo, tay run rẩy, đôi đũa đang gắp miếng đậu sắp cho vào miệng kẹp lẹp, biến nó thành hai nửa, một nửa rơi xuống đất, một nửa rơi lên bàn.
- Khác thiếu gia, thật ngại quá, để cậu phải đợi một mình ở chỗ này, một cô gái phục vụ ở đây nghỉ việc, Phi Dung ở ngoài bận tính tiền và ghi món, cậu muốn ăn gì, để tôi lấy cho cậu. Trương Khác rất quen thuộc nơi này, đi vào gian nhã phòng trống, không bao lâu thì Lưu Phân cầm thực đơn đi vào.
Trước kia Lưu Phân hoặc Trần Kỳ gọi mình là Khác thiếu gia thì Trương Khác còn thấy miễn cưỡng tiếp nhận, hiện giờ quan hệ y và Trần Phi Dung đã vậy rồi, nghe Lưu Phân xưng hô như thế cảm giác chẳng khác gì Cố Kiến Bình gọi mình là Khác thiếu gia, Trương Khác làm sao nhận nổi.
- Dì Phân, hiện Phi Dung cũng gọi cháu là Tiểu Khác rồi, dì còn gọi cháu như thế, chẳng phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2823147/chuong-1396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.