Chương trước
Chương sau
Lưu Vĩ than: - Nghe những lời này mới biết Cẩm Hồ phát triển những năm qua tuyệt không phải nhờ may mắn, tôi muốn mời cậu một ly.

Cạn chén xong Lưu Vĩ mới nói tiếp: - Trung tâm phát triển và phòng nghiên cứu của chúng tôi có tới mười mấy bài viết phân tích về Cẩm Hồ, có điều giống như thầy bói xem voi, cậu có hứng thú lên lớp một buổi cho những nghiên cứu viên này không?

- Không dám, Cẩm Hồ đi tới ngày hôm nay, không phải là công lao của cá nhân tôi. Trương Khác rất bình tĩnh:

- Sự phát triển của Cẩm Hồ thời kỳ đầu được chị Hứa Tư bỏ công sức rất lớn, về sau này thành lập viện nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ, tiến hành nghiên cứu về sản nghiệp. Nếu như có thể, tôi rất sẵn lòng cùng các lãnh đạo nghiên cứu thảo luận, để chúng tôi được góp một phần công sức vào sự phát triển của quốc gia.

Ăn cơm xong, tiễn Lưu Vĩ rời đi, Từ Học Bình nói Trương Khác biết tài nhiều tất nhiên cần phải xác minh, nhưng chỉ cần tài liệu không có vấn đề gì, chuyện này coi như đã qua. Còn với sự xuất hiện của Hứa Tư, ông không nói gì, một mình trử về văn phòng trú ở Bắc Kinh.

Từ Học Bình đi rồi Hứa Tư mới thở phào, hai tay ôm ngực, nhìn dáng vẻ khiến người ta thương yêu đó của Hứa Tư, Trương khác ôm cô vào lòng, cười trấn an: - Bác Từ biết chị từ lâu rồi, có gì phải sợ, nói không chừng sau này chị phải thường xuyên tiếp xúc với bọn họ đấy.

Hứa Tư thắc mắc: - Vì sao?

Trương Khác vừa đi vừa giải thích: - Cẩm Hồ càng lớn mạnh sẽ càng chịu nhiều ảnh hưởng của chính sách trong nước, đồng thời cũng càng ảnh hưởng nhiều tới chính sách trong nước. Có một người kết nối với chính phủ để điều hòa lợi ích hai bên là rất quan trọng, người này, em hi vọng sẽ là chị.

- Sao lại là tôi? Hứa Tư cảm thấy khó tin: - Diệp Kiến Bân không phải thích hợp hơn à? Nếu anh bận thì Đường Thanh mới là nhân tuyển tốt nhất chứ.

- Cả hai đều không hợp. Trương Khác lắc đầu: - Bối cảnh của chị đơn thuần nhất, lại là người hiểu rõ nhất về quá trình phát triển của Cẩm Hồ, quan trọng hơn nữa em không hi vọng chị vĩnh viễn nấp trong bóng tối.

Hứa Tư từng nhớ Trương Khác từng nói:" Bóng tối vĩnh viễn là là địa bàn của em" không nhịn được cười, cũng không nói những lời đại khái như thực ra tôi chỉ muốn làm cô vợ nhỏ của cậu, chỉ dịu dàng nói: - Tôi luôn nghe cậu mà.

Trương Khác thầm thở dao, sao y không hiểu tâm tư của cô, chỉ là thực sự y không muốn thấy Hứa Tư mỗi ngày chỉ biết chờ đợi mình, cũng không hi vọng bất kỳ ai lấy cô ra để nói này nói nọ, nếu Hứa Tư được chính phủ chấp nhận là người phát ngôn của Cẩm Hồ, như thấy ít nhất có thể khiến kẻ nào đó phải chùn bước.

Gạt hết đi những chuyện làm người ta không vui đó, Trương Khác nắm tay Hứa Tư, cười xấu xa: - Hôm nay là sinh nhật của em, chị có thể thỏa mãn một ước nguyện của em không?

Hứa Tư tình lại từ giấc ngủ say, thấy Trương Khác vẫn còn chưa tỉnh, ánh mặt trời chiếu lên mặt, một bên chiếc mũi thẳng là khuôn mặt ẩn sâu trong bóng tối, làm vẻ điển trai của y mang theo chút tà khí, ngủ mà khóe miệng còn hơi nhếch lên thành nụ cười tựa có tựa không, làm y trông càng thêm hấp dẫn. Nhìn nam nhân đột nhiên nhảy vào cuộc sống của mình, lại ôn nhu mà cố chấp thay đổi vận mệnh của mình, cúi xuống hôn lên môi y, nụ cười đó lan sang khuôn mặt cô.

Gắng gượng đứng dậy, đi lại vẫn có hơi đau, Hứa Tư nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua, mặt không kìm được đỏ lên, chẳng biết y học đâu ra cái trò cổ quái đó, tập tễnh đi vài bước thì nghe thấy phía sau có tiếng cười khùng khục, Hứa Tư vừa thẹn vừa giận, người đổ xuống giường, vùi mặt vào đệm, nhưng cũng cười khúc khích.

Trương Khác bò tới bên cạnh Hứa Tư, khẽ gạt tay cô ra: - Em thích nhất nhìn dáng vẻ của chị lúc xấu hổ, toàn thân chỉ sẽ biến thành màu phấn hồng, giống như lúc..

Hứa Tư càng xấu hổ không tả siết, bịt ngay lấy miệng Trương Khác, không cho y nói tiếp nữa: - Nhìn cái chuyện hay ho mà cậu làm đi, tới giờ tôi đi còn không vững, học đâu ra sở thích quái đản đó.

- Đây là chuyện phong nhã mà. Trương Khác đường hoàng nói: - Năm xưa Trịnh Bản Kiều có nói "tuyết chi đồn, phì nga chi cổ", nói toàn thân chỗ đẹp nhất là mông. Hô hào đòi thay đổi lệ đánh mông thành đánh lưng. Chỉ có điều ông ta thích nam nhân, còn em thích nữ nhân, khác nhau rất nhiều, cho nên em chỉ có thể tính là học đòi phong nhã.

Hứa Tư đưa tay béo má Trương Khác: - Học đâu ra mấy tư tưởng méo mó xẹo xọ vậy hả, mau dậy đi... Ngồi yên trên giường, tôi đi gọi điểm tâm, thuận tiền xuống lầu mua ít thuốc xoa.

Hai người nằm tâm tình trên giường tới tận 2 giờ chiều, đến khi Phó Tuấn, Đỗ Phi, Mông Nhạc tới Trương Khác mới từ phòng ngủ đi ra, Phó Tuấn lo y một mình ở ngoài, hôm qua hay tin dẫn nhóm vệ sĩ tới, còn Đỗ Phi và Mông Nhạc thì Trương Khác định giới thiệu cho Dương Dung Bình của Liên Thông, bọn họ xuất phát từ hôm qua, hôm nay mới tới nơi.

Kế hoạch của Liên Thông năm nay là tăng hộ dùng mới thêm 30 triệu, đây là con số lớn, khiến Dương Dung Bình càng thêm coi trọng chuyện hợp tác với Ái Đạt, hôm qua nghe nói Trương Khác tới Bắc Kinh, hiện tình thế sản nghiệp đã thay đổi, ông ta còn hơi lo hiệp định quân tử năm ngoái, nhất định mời Trương Khác ăn cơm cùng, kéo cả Tiêu Thụy Dân đi theo, hẹn tối nay ăn cơm ở Quý Tân Lâu.

Trương Khác dẫn theo cả Hứa Tư dự tiệc, tới nơi thấy không chỉ có Tiêu Thụy Dân, mà còn có cả Thành Ánh Hà, mới nhớ ra cô ta gọi Giang Mẫn Chi là chú, tám phần gia đình ở Bắc Kinh cũng có bối cảnh. Hứa Tư tất nhiên làm Dương Dung Bình chấn động, nhưng nữ nhân bên cạnh Trương Khác, ông ta không dám có tâm tư gì, chỉ cảm khái hết Tống Uyển Bội lại tới cô gái này, tên nhóc này thật quá hạnh phúc.

Trong mắt người ngoài, Dương Dung Bình đang lúc gặp được thời vận, năm ngoài dù Ái Đạt kiềm chế một chút, có điều với 4 triệu người dùng di động đặt làm, làm hộ dùng mới cả năm của Liên Thông tăng lên 10 triệu, lần đầu tiên bằng được một nửa di động. Năm ngoái Liên Thông dùng tốc độ chấn động giới thương nghiệp, trong vòng bảy tháng đã xây dựng xong công trình kỳ một của mạng CDMA, tranh thủ nổ pháo trước Tết.

Có điều khi Trương Khác chúc mừng Dương Dung Bình thì mặt mày ông ta lại nhăn nhó: - Không đáng nói tới, vấn đề của Liên Thông quả nhiên bị Khác thiếu gia nói trúng rồi. Năm ngoái hộ dùng của Liên Thông Tăng vọt, làm cơ sở hạ tầng mạng GMS Liên Thông không gánh nổi, Tết năm nay bộ phận vất vả nhất của Liên Thông là phòng khách hàng.

Tiêu Thụy Dân ở bên cạnh cười trêu: - Giám đốc Dương đúng là phiền não trong hạnh phúc.

Trương Khác hiểu Dương Dung Bình không phải chẳng bệnh mà rên, Liên Thông vừa duy trì mạng GMS vừa nâng cấp mạng CDMA, khiến Liên Thông tuy chiếm thị phần không tệ, nhưng lợi nhuận vẫn thua kém xa Di Động. Biết thế nhưng chẳng tội gì phải lo lắng thay ông ta nên Trương Khác không tiếp lời.

Tiếp đó Tiêu Thụy Dân nhắc tới vấn đề di động đặt làm, với kế hoạch tăng thêm 30 triệu hộ dùng trong năm nay, theo ông ta tính, ít nhất cần 15 triệu di động đặt làm, đó là nguồn lợi nhuận ổn định được Tiêu Thuy Dân gửi gắm hi vọng lớn.

Nghe Tiêu Thụy Dân hỏi, Trương Khác cố ý làm ra vẻ khó khăn: - Cơ sở chế tạo di động ở Kim Sơn năm nay xây xong, số lượng không có vấn đề. Có điều năm ngoái Liên Thông làm mảng này quá tốt, năm nay Di Động thông qua Khoa Kiện, Hùng Miêu đề xuất muốn làm di động đặt làm, hi vọng Ái Đạt có thể cung cấp hàng, áp lực cả chúng tôi rất lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.