Rất nhiều năm trước, một buổi chiều, Trần Ninh đi vào 1978, nhìn thấy y cũng thốt lên một câu như thế, đối diện với vận mệnh, Trương Khác nổi lên một cảm giác bất lực.
Thấy Trương Khác không có phản ứng gì, Trần Ninh đi tới gần, dùng ngón tay chọc vào vai Trương Khác, hơi ngoẹo đầu sang nhìn y: - Anh làm sao thế? Có phải không khỏe không?
Nhìn khuôn mặt ấy gần ngay trong gang tấc, tưởng chừng ngửi thấy cả mùi thơm quen thuộc trên tóc trên người cô, Trương Khác thậm chí không muốn chớp mắt, tới khi Trần Ninh xua xua tay trước mặt, mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại: - Là em à? Em muốn ra ngoài sao?
Khóe môi Trần Ninh hơi cong lên, khuôn mặt thanh lệ giống như đóa sen trắng bùng nở: - Anh còn nhớ em sao?
Nhìn nụ cười của Trần Ninh, Trương Khác ngây ra mất một giây, nhìn giày của cô: - Anh không thường xuyên buộc dép cho các cô gái đâu.
Trần Ninh cười khanh khách: - Anh đúng là một quái nhân, vừa rồi anh làm sao thế? Em làm anh giật mình nữa à?
Trương Khác dần khôi phục lại trạng thái bình thường, thuận miệng nói một cái là có ngay lời giải thích: - Anh tới nhà thím Vệ ăn cơm, tới đây rồi mới không nhớ nhà thím ấy ở đâu, đứng suy nghĩ thành ra hơi thất thần.
- Mẹ chị Vệ Lan à? Em biết nhà thím ấy ở đâu, để em dẫn anh đi. Trần Ninh vui vẻ nói: - Lần trước làm anh giật mình ngã cả xuống hồ, em còn tưởng mình đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2823087/chuong-1369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.