Chương trước
Chương sau
Lâm Tuyết lòng suy nghĩ lung tung, cũng chú ý thấy mặc dù mình ngồi phía chính diện Trương Khác, nhưng y rất ít khi nhìn mình, tựa hồ trò đùa nho nhỏ không thành công kia căn bản không để trong lòng, Lâm Tuyết thấy hơi chua chát, cảm giác bị xem thường không dễ chịu một chút nào, chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Thanh niên kia chỉ coi cô ta làm bộ thẹn thùng, thấy Lâm Tuyết mặc váy đen trễ cổ, bờ vai trần lõa lộ, da dẻ trơn bóng như ngọc, non mịn tới mức tựa hồ chỉ cần bóp khẽ một cái là có nước chảy ra, khe vú lập lờ kia, ánh mắt mê người kia, cùng chiếc mũi thẳng cảnh môi hồng đẹp đẽ, nếu chẳng phải nhìn thấy cô ta mặc cả với Trương Khác, thật khó tưởng giai nhân khí chất mê đắm lòng người này lại đi làm cái nghề ấy. Trong lòng hắn thầm tính nếu như bao cô gái này sẽ tốn bao nhiêu tiền, cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú, hoàn toàn không để ý thanh niên lúc nãy mặc cả với cô gái trước mắt đang cười đùa với một đám con gái, vậy sao có thể tới quán bar săn tình?

Hắn cũng hoàn toàn không ý thức được lúc này cửa quán bar bị người ta đẩy ra, có một thiếu phụ mặc váy đi vào, ánh mắt lo lắng nhìn quanh quán bar tìm kiếm, tới khi dừng trên người mình thì thở phào. Thiếu phụ đó thấy hắn ánh mắt si mê nhìn Lâm Tuyết ngồi cùng bàn thì có chút nghi hoặc, nhưng có hai thanh niên sơ mi trắng, cắt đầu đinh đi vào thì thầm bên tai cô ta vài câu, thiếu phụ đó nhìn chằm chằm vào gáy thanh niên, sắc mặt tối sầm lại... Thiếu phụ đó vừa đi vào quán bar là Trương Khác đã chú ý rồi, y nhìn sang Lâm Tuyết, thấy cô ta đang nhìn thiếu phụ kia với ánh mắt quỷ dị, miệng cười nhạt làm người ta rợn người, đoán ngay được thiếu phụ kia tới đây tìm chồng, nam nữ đang uống rượu trong quán bar cũng nhìn ra cửa, có mỗi thanh niên kia hồn vía bị Lâm Tuyết bắt mất là không hề nhận ra sự khác thường trong quán bar.

Trương Khác khẽ huých vai Trần Phi Dung, bảo cô nhìn sang bên đó, Trần Phi Dung mặt ửng đỏ, mắng y: - Bạn trêu cô ta, làm người khác nhìn mình cứ quai quái... Cả hai đều chẳng phải thứ tốt đẹp, mình thấy hai người hợp nhau lắm đấy.

Trương Khác trêu ghẹo Lâm Tuyết, làm khách trong quán bar hiểu lầm cô ta là gái gọi, Trần Phi Dung ngồi bên cạnh Trương Khác tất nhiên cũng khiến người khác suy nghĩ lung tung, thi thoảng có ánh mắt dâm dục liếc sang, làm cả buổi cô ngồi im thít bên cạnh Trương Khác, còn phải cúi đầu tránh những ánh mắt đáng ghét kia. Nhưng những chuyện này không tiện nói với đám bạn cùng KTX, lúc này lại nhìn vẻ mặt của thiếu phụ mới vào, đoán ra được Lâm Tuyết giở thủ đoạn gì, ghé vào tai Trương Khác rủ rỉ hờn mắng, vẻ mặt ám muội khiến đám bạn học càng hiểu lầm.

Đám con gái cùng nhao nhao mỗi người một câu: - Nép bên người ta như con chim non cả tối rồi, giờ lại thì thì thầm thầm, có phải muốn đuổi chúng tôi đi sớm một chút, để hai người tiếp tục tình chàng ý thiếp với nhau không.

Trong bốn năm qua, Trương Khác tiếp xúc với các cô bạn cùng KTX của Trần Phi Dung không ít, bọn họ sắp rời trường, có người thậm chí sẽ rời Kiến Nghiệp, cho nên làm chủ mời các cô tới tụ họp một lần. Những cô gái này chẳng biến nghe được từ đâu quán bar âm nhạc này rất đặc sắc, liền chọn nơi này làm nơi tụ họp lần cuối cùng trước khi tốt nghiệp.

- Cút, mình và bạn ấy có gì để tình chàng ý thiếp chứ, bọn mình đã quen nhau 6 năm, nếu có chuyện gì cần xảy ra đã xảy ra hết rồi. Trần Phi Dung thường bị các cô bạn gán ghép với Trương Khác, nên từ lâu đã có sức miễn dịch, hơn nữa mấy cô bạn này cũng quen cả Đường Thanh, cho nên có thể tự nhiên đùa: - Tới hiện giờ chuyện gì không xảy ra là sẽ không xảy ra nữa. Rồi huých vai Trương Khác: - Đúng không?

- Đúng, đúng. Trương Khác vẫn đang chú ý phía bên Lâm Tuyết, gật đầu phụ họa: - Cho dù mình có mưu đồ đó cũng sợ Đường Thanh cầm dao chém mình.

Trần Phi Dung lườm Trương Khác một cái, ý tứ là nếu thực sự như vậy y đã sớm bị chém cho chín mười phát rồi.

Trước kia Trần Phi Dung luôn do dự có nên làm trợ lý cho Trương Khác không, chỉ sợ tiếp xúc càng mật thiết với y, rồi sẽ đến lúc cả hai không kiềm chế được dính vào quan hệ nam nữ hỗn loạn, lúc đó nhìn Trương Khác thân mật với nữ nhân khác, mình sẽ phải làm sao mới được? Phải đối diện với Đường Thanh như thế nào?

Nút thắt này cho tới tận bây giờ vẫn chưa được cởi bỏ, chỉ là không thể tưởng tượng được nếu rời Trương Khác, cuộc sống sau này sẽ ra sao, cô quá quen với việc ở cùng Trương Khác rồi, cứ thế do dự mãi, bị động để mọi chuyện diễn ra, tới khi chuyện thành trợ lý cho Trương Khác trở thành kết cục không thay đổi được... Cô tự an ủi mình:" Mình không có lựa chọn nào khác, đành đi bước nào hay bước nấy thôi."

Trương Khác cười lấp liếm, nếu nói y không có mưu đồ gì với Trần Phi Dung thì tới chính bản thân y cũng không tin, có điều khao khát chiếm hữu cơ thể cô thực sự không lớn lắm, cảm giác được ở gần nhau càng mỹ diệu hơn, như tối nay, Trần Phi Dung ngồi bên cạnh gần như chẳng ngồi bên cạnh, thế là đủ rồi, tạm thời là thế...

Nhìn sang phía Lâm Tuyết, thấy cô ta còn cởi giầy ra, dùng mũi chân đi tất lụa, cọ vào chân hắn, dùng đôi mắt đẹp như hoa đào bắt mất hồn hắn, thanh niên kia không kìm nén nổi, nhích dới gần Lâm Tuyết, nắm tay cô ta.

Thiếu phụ ở cửa quán bar không xem tiếp được nữa, gần như nhào bổ tới, tóm lấy cổ áo thanh niên, giật mạnh ra sau, lớn tiếng quát: - Anh đang làm cái gì.

Thanh niên kia không kịp đề phòng, cả người ngả ra sau, ngã vật ra đất, đang định lên tiếng chửi bới, đợi nhìn rõ mặt thiếu phụ kia, mặt tức thì tái mét: - Tiểu... Tiểu... Tiểu Hà...

Chống tay xuống đất bò dậy, cuống quít giải thích: - Tiểu Hà, em đừng hiểu lầm, cô ấy là khách hàng của anh, đây là công việc...

Hắn còn chưa ý thức được lúc mình bò dậy, hạ thân vẫn dựng lên cái lều lớn, bại lộ tâm tư vừa rồi của hắn.

"Bốp" thiếu phụ kia nổi đóa tát một phát, mọi ánh mắt trong đại sảnh đổ dồn tới, làm cô ta phẫn nộ át đi lý trí, cảm thấy sự nhục nhã chưa từng có trong đời, muốn khóc không ra nước mắt.

Thanh niên kia cũng ý thức được mình lộ mặt xấu rồi, mặc cho hắn thường ngày mồm mép ra sao cũng không thể giải thích nổi:

Lâm Tuyết đứng dậy cầm di động trên bàn, đi tới trước mắt thanh niên, đưa tay khẽ vuốt má hắn, cười duyên dáng: - Anh giải quyết xong việc nhà rồi gọi điện cho em nhé? Rồi tha thướt lắc mông bỏ đi.

Thanh niên kia tới lùng này cũng chưa ý thức được tất cả do nữ nhân quyến rũ kia đặt bẫy, bị ngón tay mịn màng nhỏ nhắn kia lướt qua, còn cảm thấy siêu hồn lạc phách, cái má nóng rát vì bị vợ mới cưới tát cho tức thì đỡ đau hơn rất nhiều, ngây ra như phỗng, đến khi Lâm Tuyết ra ngoài quán bar mới nhớ mình không có số điện thoại của cô ta.

Thanh niên đầu đinh theo vợ hắn vào quán bar lúc này theo Lâm Tuyết rời đi.

Thiếu phụ thấy chòng chẳng an ủi mình, chẳng giải thích, ánh mắt còn dõi theo bóng lưng nữ nhân kia, tà khí bốc lên trong lòng, rít lớn: - Nhận được điện thoại của anh, rồi đột nhiên tắt máy, nghe có người nói anh xảy ra chuyện, vội vã tới đây, anh, anh lại ở con hồ ly tình đó. Như phát điên cào mặt chồng: - Này thì cho anh mê con hồ ly tinh...

Thanh niên kia né sang bên, va vào bàn cạnh đó, hai người khách bàn đó tránh không kịp, rượu nước đổ hết lên người, ly côc rơi xuống đất vỡ loảng xỏng, những khách ở gần thấy cảnh đó vội cầm lấy rượu của mình tránh đi, sợ bị tai bay vạ gió.

Lâm Tuyết quay người lại, nhìn cảnh tượng do chính tay cô ta đạo diễn, nở một nụ cười duyên dáng, mặc dù dung mạo cô ta tuyệt đẹp, nhưng càng làm người ta sởn gai ốc, có điều mọi người đều nghĩ hắn ta đáng đời.

Trước khi đi Lâm Tuyết còn liếc mắt nhìn Trương Khác một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.