Chương trước
Chương sau
- Rất ít khi nghe gia gia khen người khác như thế đâu. Giang Mi kéo cánh tay Giang Tĩnh Hàm, thò đầu tới phía trước nhìn vào mắt gia gia: - Sao cháu cảm thấy anh ta lại rất bình thường. Gương mặt như trai bao đó, vì tiểu minh tinh mà tranh chấp mới là việc anh ta nên làm.

- Nhìn người chỉ dùng con mắt nhìn thì chưa đủ.

Giang Tĩnh Hàm nở nụ cười: - Đời này ta biết vô số người, gặp qua vô số gương mặt, nhìn người đánh giá người vẫn có chút tự tin. Cháu đấy, bây giờ còn quá trẻ. Ông ta lại nói với con trai Giang Mẫn Chi: - Sau này con gặp mặt cậu ta, sẽ biết là ta nói có đúng không.

- Con còn có thể không tin ánh mắt của cha sao? Giang Mẫn Chi cười nói: - Bên ngoài là một số tin đồn làm loạn ánh mắt, nhìn người phải nghe lời nói xem việc làm, lời đồn chung quy chỉ là lời đồn mà thôi. Con biết chọn lựa mà...

Hai người vừa đi vào trong nhà vừa nói chuyện, Giang Mẫn Chi còn nói thêm: - Hay đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm tới Kim Sơn ngồi máy bay về Bắc Kinh nữa?

Giang Mẫn Chi thấy con gái phía sau có chút không yên lòng, hình như có tâm sự gì mới hỏi nó: - Lúc nãy nói nhiều lắm mà, sao giờ lại im lặng rồi?

- Chúng ta cũng đâu có gấp. Con và gia gia cùng cha ngồi xe lửa về Bắc Kinh được không? Giang Mi kéo cánh tay Giang Tĩnh Hàm: - Khi còn bé ngồi máy bay của ông bay tới bay lui, nhưng chưa có ngồi xe lửa, ngày mai cũng không cần dậy sớm với ba.

- Con không cần đến trường, nhưng cần phải thực tập, con nói đây là mình đang thực tập đấy hả?

Giang Mẫn Chi nhíu mày, cảm thấy ở trước mắt cha già dạy dỗ con gái cũng không thích hợp, hắn lại dịu lại.

- Đi một dặm đường bằng đọc vạn quyển sách, ngồi máy bay một quyển cũng đọc không xong. Con làm thư ký cho gia gia, coi như là thực tập đi. - Giang Mi tranh luận.

Giang Mẫn Chi bất đắc dĩ lắc đầu: - Không đi cùng cha cũng được, con phải chăm sóc gia gia...

※ ※ ※ ※

- Không ngờ là Giang Mẫn Chi.

Khám Duy Đào và Đào Thư Nghệ đều ở trong TP.Tân Đình, Trương Khác cùng Thiệu Chí Cương ban đêm ở trong khách sạn Bắc Sơn. Tại giao lộ từ cảng Lữ Dương đi ra đã tách với nhóm Khám Duy Đào. Thiệu Chí Cương ngồi vào trong xe của Trương Khác, cảm khái nói: - Đêm nay Giang lão có vẻ như ôm cây đợi thỏ.

- Tôi chính là con thỏ đó sao? - Trương Khác cười hỏi.

- Có thể để cho tiền phó thủ tướng ôm gốc cây, tôi cũng vui lòng làm con thỏ đó. Thiệu Chí Cương vừa cười vừa nói: - Xem ra Giang Mẫn Chi có kiến giải riêng đối với phát triển sản nghiệp kinh tế của tỉnh Đông Hải, cậu thấy việc này thế nào?

- Tạm thời nhìn phía trước đi. Trương Khác thản nhiên nói: - Giang Tĩnh Hàm không có điểm thấu, luôn có ý tứ hòa hoãn ở bên trong, tạm thời nhìn phía trước, chẳng lẽ còn có thể dính dáng vào. Họ là lo lắng tôi trẻ tuổi khí thịnh thôi.

"..." Thiệu Chí Cương cười cười, nghĩ thầm Trương Khác cũng thường gây sự, nếu như ai cho rằng trẻ tuổi khí thịnh, vậy là không lý giải y một chút nào rồi: - Giang lão có lo lắng như vậy cũng là bình thường, trước đây ông ấy cũng chưa tiếp xúc với cậu mà.

Trương Khác cũng không lo lắng sau khi Giang Mẫn Chi nhậm chức sẽ xảy ra xung đột trực tiếp với Cẩm Hồ.

Cho dù Giang Mẫn Chi nhậm chức muốn điều chỉnh chính sách kinh tế sản nghiệp của tỉnh Đông Hải, cũng sẽ không có biến hóa nghiêng trời lệch đất, đầu tiên Lý Viễn Hồ sẽ không đáp ứng hắn, trung ương cũng sẽ không hy vọng thấy được tỉnh Đông Hải đang có tình hình kinh tế tốt đẹp bị mâu thuẫn hóa. Giang Mẫn Chi phải trước tiên xử lý tốt quan hệ cùng Lý Viễn Hồ và các thành viên Tỉnh ủy khác, kế tiếp mới đến phiên Cẩm Hồ.

Trương Khác biết tối hôm nay Giang Tĩnh Hàm không có điểm thấu, ý tứ giấu ở phía sau: Phong cách chấp chính của Giang Mẫn Chi tại Bộ uỷ TW hết sức rõ ràng, hắn đến Đông Hải muốn thúc đẩy lý niệm đó của hắn. Cho dù không tận lực nhằm vào Cẩm Hồ, nhưng sẽ tiến hành điều chỉnh chính sách kinh tế sản nghiệp của tỉnh Đông Hải, cũng sẽ khiến ưu thế của Cẩm Hồ giành được trước đó tại Đông Hải yếu đi. Giang Tĩnh Hàm là lo lắng trước khi Giang Mẫn Chi đến nhận chức Cẩm Hồ sẽ bí mật liên hợp kế hoạch giá không hắn...

----------------------- Đầu xuân mưa mới, màu xanh như mỡ. Tân Đình đêm khuya lại đổ mưa.

Công trình xây cảng đảo Đông Sơn vì bắt kịp kỳ hạn có thể nói ngày đêm không nghỉ, trời mưa lớn có lẽ là khí trời không được hoan nghênh nhất. Trong lòng Trương Khác thì nghĩ trì hoãn cũng không sao, mặc dù lúc nào cũng có cảm giác nguy cơ thấm sâu tận xương cốt, đầu óc luôn căng thẳng cũng không phải chuyện tốt gì.

Cửa sổ mở toang, gió nhẹ ùa vào thổi rèm cửa tung bay, bên ngoài có tiếng mưa bụi và tiếng cành lá va vào nhau rì rào.

Trương Khác bưng ly cafe ngồi ở bệ cửa sổ, ngóng nhìn cảnh mưa bụi bên ngoài. Ngoài cửa sổ ánh đèn sáng sủa, bóng đêm bị làm loãng đến không còn diện mạo, mưa bụi phẩy qua trước mặt phản quang lại, nhìn như những sợi tơ màu bạc.

Ở trong điện thoại, Trương Khác đã liên hệ với Từ Học Bình, Đường Học Khiêm, Hứa Hồng Bá, Diệp Kiến Bân về việc Giang Mẫn Chi, con trai của trước thủ tướng Giang Tĩnh Hàm khả năng sẽ đảm nhiệm phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Đông Hải, việc của tỉnh trưởng, ý kiến của mọi người đều là "tạm thời chờ đợi".

Trương Khác hoài nghi Giang Mẫn Chi đang ở Tân Đình, quan viên cấp tỉnh bộ hành động không tự do như vậy, muốn nghe được hành tung của Giang Mẫn Chi cũng rất dễ. Chỉ là lúc này không phải là cơ hội tốt để gặp mặt. Giang Mẫn Chi có ở Tân Đình hay không đều không quan trọng.

Sáng sớm tỉnh lại, cơn mưa phùn rả rích đã tạnh, sắc trời quang đãng, ánh bình minh đang thỏa sức chạy nhảy ở chân trời đằng xa. Lúc này ra biển hưởng cơn gió biển không lạnh phả vào mặt, thì thật là một sự hưởng thụ rất tốt. Chẳng qua bãi bùn phía đông trấn Đông Sơn đã biến thành công trường rộng rãi mà bận rộn. Muốn lẳng lặng ngắm biển, thì phải đến khe núi phía nam. Trương Khác nghĩ chưa hẳn có thời gian rỗi này, y cũng thôi.

Nghe được tiếng nói chuyện của Mông Học Khánh cùng Phó Tuấn ở dưới lầu, Trương Khác nghĩ muốn ăn cơm cùng Mông Học Khánh rồi mới rời khỏi Tân Đình. Rửa mặt rồi xuống lầu, Trương Khác không ngờ Trương Mai cùng một vị khách không mời mà đến đang chờ ở phòng khách dưới lầu.

Giang Mi rất hứng thú nhìn quanh phòng khách, trên tường phía sau ghế sofa treo bức tranh tĩnh vật. Trên bức tranh có một lọ cổ dài như nghiêng như không, nước đổ đầy trong bình sắp tràn ra, hình như càng làm cho người cảm thấy cái lọ tùy thời sẽ đổ vỡ -- thực sự là không rõ trong khách sạn sao lại lựa chọn một bức tranh tĩnh vật như thế để trang trí trong phòng khách. Giang Mi nghe được tiếng Trương Khác xuống cầu thang, hình như cô càng có hăng hái nhìn thần sắc kinh ngạc trên mặt Trương Khác hơn. Cô chờ Trương Mai giải thích nguyên do qua đây cho mình.

- Giang lão tạm thời muốn đến Văn Châu thăm bạn, buổi sáng Giang tiểu thư sẽ đến Kim Sơn ngồi máy bay về Bắc Kinh, không muốn làm phiền trong thành phố phái xe đưa đón cô ấy. Hôm qua nghe Trương tiên sinh nói buổi sáng hôm nay phải về Kim Sơn.

Trương Mai giải thích nguyên nhân cô dẫn Giang Mi qua đây, cô đưa ánh mắt trưng cầu nhìn Trương Khác: - Cô ấy muốn ngồi xe của Trương tiên sinh cùng đi Kim Sơn...

- Không biết có tiện không? - Giang Mi tiếp lời của Trương Mai hỏi Trương Khác.

- Ngày hôm qua tôi đã muốn hỏi có vinh hạnh này không rồi, lại sợ quá mạo muội.

Nhìn va li hành lý màu đỏ dưới chân ghế sofa, Trương Khác nghĩ thầm cô đã kéo cả vali vào đây rồi, còn có thể đuổi cô ra ngoài sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.