Chương trước
Chương sau
Ngủ lèo một giấc tới sáng, ngủ rất say, nên tuy đêm qua thác loạn tới nửa đêm, lúc này tinh thần dư dật, Trương Khác giang hai tay ra, trống không, giai nhân đều không còn bên người, không nghe thấy dưới lầu có động tĩnh gì, chẳng biết đi đâu mất rồi, lười biếng ngủ nướng thêm một lúc nữa, thức dậy mới chú ý ở đầu giường có một tờ giấy để lại.

"Chúng tôi cùng về Hải Châu rồi, không để ý tới tên khốn kiếp cậu nữa!"

Trương Khác có thể tưởng tượng ra bộ dạng thẹn thùng của Hứa Tư, Tạ Vãn Tình, lòng ngọt ngào như được mật rót vào vậy, ngâm nga một bài hát nhỏ, khoắc áo ngủ xuống lầu, trong bếp còn có mùi cháo thịt thơm phức, chắc là hai cô gái làm xong bữa sáng mới đi. Tự pha cho mình một ly cà phê, Trương Khác vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa lau mặt thì nghe thấy có tiếng người mở cửa, thò đầu ra thấy Trần Tĩnh mặc đồ thể thao, tóc tết đi vào, trông giống như tập thể dục buổi sáng đi qua đây, phấn chấn chào: - Hello.

- Chị Hứa Tư và chị Vãn Tình đâu? Trần Tĩnh thò đầu vào ngó quanh.

- Anh vừa ngủ dậy đã không thấy họ đâu nữa, hình như có chuyện gấp về Hải Châu rồi.... Trương Khác lau mặt đi ra:

- Sao đi sớm thế. Trần Tĩnh thở phào: - Nghe nói hôm qua anh uống nhiều, hiện giờ thấy thế nào? Còn đưa tay ra sờ trán Trương Khác.

- Nghĩ tối qua em cũng ngủ ở đây, nên anh thấy mình uống say thì hơn. Trương Khác đưa tay ôm eo Trần Tĩnh, cầm cốc cà phê lên uống, còn đưa Trần Tĩnh uống, vờ hồ đồ hỏi: - Hôm qua em không ngủ ở đây à? Thấy Trần Tĩnh dấu tay sau lưng, hỏi: - Em cầm cái gì đấy, sao thần bí thế?

- Hệ thống an ninh quá hoàn thiện cũng chẳng phải hay, quay được rõ ràng ai đó đổ rượu lên người. Trần Tĩnh đột nhiên đưa ra một cuốn băng: - Anh không biết hôm qua em có ngủ ở đây hay không thật hay sao?

- Khụ.. Trương Khác không ngờ Trần Tĩnh chơi trò này, bị sặc cà phê, ho mất nửa ngày trời mới thở đều trở lại được, dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết cuốn băng là do Tạ Vãn Tình và Hứa Tư đưa cho Trần Tĩnh, hiển nhiên là để "báo thù" y giả say hôm qua: - Nếu say thật chẳng phải gây thêm rắc rối cho bọn em hay sao?

- Nhiều nữ nhân có thấy khổ cực không? Trần Tĩnh chăm chú nhìn Trương Khác:

- Chỉ mong cô gái yêu thương không bị thương tâm là được rồi. Trương Khác dùng hai tay ôm nhẹ chiếc eo mềm của cô: - Nam nhân tham lam không có tư cách than khổ.

- Anh biết là tốt. Trần Tĩnh thỏ thẻ nói, còn chưa nói hết thì di động Trương Khác để trên lầu vang lên, liền đẩy y đi nhận điện thoại: - Em chưa ăn sáng, chúng ta cùng ăn nhé.

Điện thoại do Diêu Kiên từ Bắc Kinh gọi tới, chiều hôm qua Úc Bình tới Bắc Kinh, tối bí mật gặp mặt Cảnh Trọng Dương, Tiêu Thụy Dân nói cho biết ý kiến của Cảnh Trọng Dương, nếu chỉ có Cao Khoa KV và Liên Tín có được chip ESS từ Cẩm Hồ, ông ta không ủng hộ kế hoạch di động đặt dựa hoàn toàn vào kỹ thuật của Cẩm Hồ.

- Cảnh Trọng Dương là người sáng suốt đấy. Trương Khác đặt di động xuống: - Ngoài ra ông ta vẫn còn mang kỳ vọng lớn vào doanh nghiệp di động trong nước, anh có thể đồng ý cho Đông Hưng và Liên Tấn tham dự, nếu bọn anh chỉ cung cấp chip cơ bản, không biết mất bao lâu bọn họ mới đưa được ra máy mới.

Trần Tĩnh cười tươi tắn: - Năm 99 thị trường di động di động náo nhiệt như thế, nhưng nguồn cung ứng linh kiện không đủ, nhất là linh kiện hạch tâm... Hiện trong nước chỉ có Đông Hưng, Liên Tấn có năng lực phá rối, vỗ về bọn họ một chút cũng nên.

Cao Khoa KV và Liên Tín được Cẩm Hồ hỗ trợ kỹ thuật mới có năng lực đưa ra được di động mới, Đông Hưng, Liên Tấn trình độ kỹ thuật còn kém hơn cả Cao Khoa KV và Liên Tín, nói gì tới doanh nghiệp di động trong nước khác.

Thị trường di động trong nước mở rộng cao tốc, lợi nhuận cũng lớn, Liên Tấn- Đông Hưng chắc gì đã hứng thú với nghiệp vụ di động đặt làm lợi nhuận thấp, hơn nữa mấy thương hiệu đều chen chân vào nghiệp vụ di động đặt làm, cuối cùng quy mô đặt làm vẫn Liên Thông quyết định từ thiện cảm của hộ dùng với thương hiệu nào. Quan trọng nhất là có thể thuyết phục được bộ thông tin và cao tầng Liên Thông đồng ý toàn diện ngả về phía kỹ thuật của Cẩm Hồ ở nghiệp vụ di động đặt làm, như thế một là có thể gạt thương hiệu ngoại ra ngoài, đóng cửa phân phối trong nội bộ ra sao cũng dễ làm.

Hứa Tư và Tạ Vãn Tình trước khi rời đi đã chuẩn bị xong bữa sáng, làm cho cả Trần Tĩnh một phần, nhưng hai người bọn họ dùng bữa sáng cũng chẳng được yên, tựa hồ hôm nay vô cùng bận rộn, liên tiếp có điện thoại gọi tới, căn bản chẳng có thời gian êm đềm bên nhau, có cả điện thoại của Tạ Tử Gia gọi cho Trần Tĩnh, lớn tiếng hỏi cô bị ai lừa mất rồi.

- Em lừa nó ra ngoài mua đồ ăn sáng. Trần Tĩnh thấy Trương Khác cười trêu mình, đút một cái bánh bao vào miệng y: - Còn hơn anh vờ say rượu.

Trương Khác cười hì hì: - Có cần chuẩn bị một phần cho em mang về không?

- Đi đâu ra mua được đồ ăn sáng này chứ, Tử Gia không dễ lừa như em đâu. Trần Tĩnh lắc đầu: - Thôi cứ bảo là quên mua, kệ nó oán trách.

- Anh chẳng thấy em dễ lừa chút nào. Trương Khác hôn nhẹ lên môi Trần Tĩnh:

Trần Tĩnh đặt tay lên vai Trương Khác, đề phòng y tranh thủ lấn tới, cô không nghĩ mình có thể kháng cự quyết liệt lắm: - Nghe chị Hứa Tư nói hai ngày nữa anh đi Úc, rồi ở đó một thời gian.

- Ừ, em có muốn qua đó tránh cái lạnh không.

- Anh còn chê chưa đủ náo nhiệt à? Trần Tĩnh tuột tay xuống, ôm hông Trương Khác, dụi đầu vào cổ y: - Không được gặp một thời gian, em sẽ rất nhớ anh...

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Rời Kiến Nghiệp, qua mỗi một thành phố là lại đổi một mùa, lúc rời Kiến Nghiệp, trời còn tuyết lất phất. Đổi chuyến bay ở Hong Kong, ai nấy đều mặc áo mỏng manh của mùa thu. Bay tới Perth, mặt trời chói lọi, đúng vào mùa hè ánh nắng tươi đẹp, chỉ có điều mùa hè ở Perth chẳng hề khô nóng khó chịu. Từ sân bay ngồi xe đi chưa được bao lâu thì mây đen dày đặc, một trận mưa như trút đổ xuống, đang cảm khái mưa ở Perth thật dữ dội thì thoáng cái trời lại nắng ngay, cứ như tính khí của trẻ con vậy.

Chỉ Đồng, Tích Dung, Tích Vũ mấy cô bé tranh nhau ríu ra ríu rít kể cuộc sống của chúng thời gian qua ở Perth, Trương Khác trước đó nhận lời trong vòng một tuần sẽ tới Perth, nhưng đợi y xử lý xong công việc sang tới Perth thì Đường Thanh và ba tiểu nha đầu đã ở Perth 10 ngày rồi. May mà Perth vào mùa hè khí hậu dễ chịu có rất nhiều chỗ làm người ta quyến luyến quên đường về, không giống như mùa đông ở Kiến Nghiệp hay Hải Châu, suốt ngày bị nhốt trong nhà, ba tiểu nha đầu cũng chẳng nhận ra thời gian trôi qua nhanh như thế.

- Oa, bầu trời nơi này thật là đẹp! Trần Phi Dung kinh ngạc thốt lên.

Qua cửa sổ, nhìn bầu trời trong vắt như gột rửa, một màu xanh ngắt không có chút tạp chất nào, ở trong nước ngoại trừ lên cao nguyên Thanh Tàng thì nơi khác cơ bản tuyệt tích bầu trời thế này rồi. Cho dù Hải Châu đã rất coi trọng vấn đề môi trường, màu lam của bầu trời vẫn giống như phủ lên một lớp giấy mỏng vậy. Đây cũng là chuyện chẳng biết phải làm sao, người và môi trường thế nào cũng phải theo đuổi một loại thế cân bằng mà hai bên có thể chấp nhận được, Hải Châu có tổng cộng gần 7 triệu nhân khẩu, Tây Úc diện tích gấp Hải Châu gần 100 lần, mà nhân khẩu có gần 2 triệu, tất nhiên là không cần phải quá lo hoạt động của nhân loại ảnh hưởng tới môi trường.

Kỳ nghỉ đông của Đh Đông Hải đã bắt đầu, mọi người đã hẹn nhau trước rồi, Trần Phi Dung theo Trương Khác cùng tới Perth tụ hợp với Đường Thanh, ở Perth một thời gian sau đó mọi người cùng về Hải Châu ăn tết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.