Chương trước
Chương sau
Tân Đình vào đầu mùa đông, đứng bên bờ biển, gió thổi tới cảm giác như có dao cắt, Trương Khác chẳng đi tham gia lễ khởi công, y đỗ xe dừng ở bên đường, đi quanh công trường một vòng, uống gió lạnh nửa ngày trời, nhận được điện thoại nói buổi lễ đã kết thúc đội xe về thành phố, y mới đi về xe.

Cả đội xe đều đỗ bên đường đợi y, Trương Khác thấy cửa sổ xe của Đường Học Khiêm mở, liền đi thằng về phía đó.

- Nào, lên xe của bác. Đường Học Khiêm mở cửa cho Trương Khác.

Trương Khác thấy Lục Văn Phu cũng ở trên xe, Hứa Thụy Bình không thấy đâu, chỉ có Mông Học Khánh ngồi ở ghế phụ lại, chắc là đang nói chuyện đề tài Tân Đình, nên mới gọi Mông Học Khánh lên xe, để nắm tình hình cụ thể hơn, chỉ không biết rơi vào trong mắt quan viên Tân Đình, bọn họ sẽ nghĩ gì.

Mông Học Khánh nay đã là phó khu trưởng khu cảng Đông Sơn, mặc dù ông ta càng thông thuộc việc xây dựng cảng hơn, nhưng thành phố Tân Đình xét tới tính đặc thù của ông ta, để ông ta phân quản mảng mời gọi đầu tư.

Trương Khác thấy Mông Học Khánh muốn nhường chỗ cho mình, nói: - Tôi chen ở ghế sau với bác Đường và tỉnh trưởng Lục là được, ba chúng tôi đều gầy cả.

Xe đi trên con đường Thông Cảng, hai bên đều là công trường bận rộn, Trương Khác cười: - Tựa hồ ngửi thấy không khí thời đại cả nước ra quân xây dựng rồi.

Lục Văn Phu đại diện chính phủ Đông Hải tham gia lễ khởi công, cũng cười nói: - Đúng thế, tỉnh trưởng Đường theo bí thư Từ tới Giang Nam là mong đợi họ ngăn cơn sóng dữ mà.

Đường Học Khiêm lại không cười mà khẽ thở dài: - Con số kinh tế tạm thời được cải thiện, khu vực hưởng lợi còn hạn chế, toàn tỉnh đang điều chỉnh kế cấu công nghiệp, đây không phải là chuyện có thể hoàn thành một sớm một chiều.

Trương Khác gãi đầu, y hiểu áp lực trong lòng Từ Học Bình, Đường Học Khiêm là gì.

Sang năm tổng số công nhân mất việc toàn tỉnh Giang Nam có khả năng sẽ quá 140 triệu, số lượng việc làm mới dự kiến không quá 10 vạn. Mùa hè năm nay tỉnh Đông Hải toàn diện nâng cao tiêu chuẩn cứu tế sinh hoạt công nhân mất việc, bỏ ra hơn 400 triệu gần như không có áp lực gì, nhưng tỉnh Giang Nam năm ngoái mới trải qua lũ lớn, ngay cả an bài người bị nạn còn chưa xong thì lấy đâu ra tiền?

Lục Văn Phu hỏi Trương Khác: - Động tác giả của Trung Tinh Vi Tâm quá nhiều, đừng nói bên ngoài mơ hồ, mà ngay cả trong tỉnh ta cũng nghi hoặc. Tóm được cậu chẳng dễ chút nào, tôi muốn hỏi cậu, dự đoán nhà máy Kim Sơn khi nào có thể xây dựng?

- Còn phải xem tiến độ đàm phán phía Singapore ra sao. Trương Khác nhún vai đáp: - Bất kể thế nào trước Tết sẽ xây, cho dù phía Singapore chưa đàm phán xong, cũng phải gom góp tài chính cố mà làm thôi.

- Cẩm Hồ hẳn là không chỉ định xây mỗi nhà máy tinh viên thôi chứ hả? Lục Văn Phụ lại hỏi:

- Tỉnh trưởng Lục đúng là có đôi mắt lửa ngươi vàng. Trương Khác cười: - Chúng tôi dự đoán, trong vòng 2 - 3 năm nữa, chip trung thấp sẽ do kỹ thuật 25 micron làm chủ.

Lục Văn Phu nghe thế hiểu ngay, ngạc nhiên hỏi: - Như vậy Cẩm Hồ sẽ xây dựng nhà máy lắp ráp ở Kim Sơn?

- Thời gian qua, Ái Đạt luôn khắc chế chiếm phân ngạch thị trường. Trương Khác đưa tay lên sờ mũi: - Nhưng phương hướng kinh doanh không phải là bất biến, đặc biệt ở giai đoạn này, chúng tôi đã hoàn thành chuẩn bị ở di động tầm thấp. Di động tầm thấp cuối cùng không thoát được cục diện cạnh tranh với mức lợi mỏng, chúng tôi chỉ đành chủ động nương theo, mở rộng quy mô sản xuất tiến hành dàn mỏng chi phí.

- Ồ. Đường Học Khiêm giờ mới hỏi: - Bác đang muốn biết khi nào cháu tăng mạnh sản lượng đây, hiện sản lượng lắp đặt di động Ái Đạt chỉ có 2 triệu thôi phải không?

- Vâng, năm nay vừa mới đột phá 2 triệu, bộ phận chế tạo bước tiếp theo sẽ đặt tinh lực chủ yếu việc mở rộng linh kiện hạch tâm. Trương Khác thở dài: - Hiện đem một số sản phẩm tầm thấp cho xí nghiệp như điện khí Tân Nguyên làm thay, cũng sẽ tiến thêm một bước tăng cường hợp tác. Nhưng bước tiếp theo mở rộng rất lớn, có nhiều vấn đề phải phối hợp tốt, tiến đồ không nhanh được.

- Bước tiến lớn cỡ nào? Đường Học Khiêm mắt sáng lên.

- Hai năm phải đạt tới sản lượng 50 triệu máy, trong vòng bốn năm sản lượng phải đạt tới 100 triệu.

Đường Học Khiêm và Lục Văn Phu cùng hít một hơi, dự kiến tới năm 2001 tổng số hộ dùng di động chưa chắc đã tới 50 triệu, vậy mà sản lượng 50 triệu, mục tiêu của Cẩm Hồ tựa hồ quá lớn, phải biết rằng số hộ dùng di động năm nay mới hơn 10 triệu.

- Cơ sở chế tạo mới đều đặt ở Kim Sơn sao? Đường Học Khiêm hỏi lại, ông ta biết xí nghiệp chế tạo với quy mô lớn như thế đem lại cho Kim Sơn cái gì, nhà máy tinh viên dùng công nhân trình độ cao, thực tế chẳng giúp ích gì được cho việc giải quyết công ăn việc làm ở Kim Sơn, nhưng nhà máy lắp ráp thì khác, đa phần là cương vị công tác phổ thông, người lao động bình thường chỉ cần đào tạo qua là có thể đảm nhiệm được, hơn nữa công việc lại nhiều, có thể giải quyết vấn đề thất nghiệp của nhân khẩu thành thị.

- Gần như thế ạ. Trương Khác gật đầu khẳng định: - Cháu đang suy tính đem toàn bộ việc sản xuất di động tầm thấp đặt ở Kim Sơn, không chỉ có dây chuyền lắp ráp, còn có dây chuyền sản xuất màn hình STN cũng chuyển tới Kim Sơn. Ở Hải Châu, Kiến Nghiệp tập trung vào sản nghiệp trung và cao.

~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Chập tối, Tạ Kiếm Nam lái xe rời khỏi nhà máy, hiếm khi về sớm như thế, đeo tai nghe lên, gọi điện cho vợ, định tìm một nhà hàng hoàn cảnh u nhã dùng cơm.

Xe rẽ vào con đường Thế Kỷ, thấy đầu đường đỗ mấy cỗ xe, có xe công vụ Kim Sơn, có xe Hải Châu, Kiến Nghiệp, ở chỗ đất trống, một nhóm người đang vừa đi vừa nói chuyện.

Mảnh đất đó vốn là phân cho khu công nghiệp, sau khi Khoa Vương tiếp quản khu công nghiệp điện tử, Tạ Kiếm Nam đem quy hoạch không thỏa đáng ban đầu tiến hành điều chỉnh lớn, đem chủ yếu tinh lực đặt ở nhà máy đã xây xong, mảnh đất này bị thành phố Kim Sơn thu lại.

Tạ Kiếm Nam nhìn đoàn người kia đi ra bên đường, cố ý giảm tốc độ xe xuống, hắn vốn cho rằng mảnh đất này Trung Tinh Vi Tâm lấy xây dựng nhà máy tinh viên, nhưng đột nhiên phát hiện một bóng hình yểu điệu quen thuộc, mặc chiếc áo khoác đỏ, hình như là Trần Tĩnh, giật mình: Cao khoa KV muốn lấy mảnh đất này xây nhà máy?

Xác nhận là Trần Tĩnh, Tạ Kiếm Nam đỗ xe bên đường, nhìn Trần Tĩnh, Lưu Minh Huy được nữ phó thị trưởng duy nhất Lưu Vi Vi và quan viên cục mời gọi đầu tư tháp tùng đi về phía này.

- Nhìn thấy giống mọi người nên đi xuống.... Tạ Kiếm Nam và Lưu Vi Vi bắt tay, quay sang phía Trần Tĩnh chào hỏi: - Mọi người định xây nhà máy ở đây à?

- Đúng là có suy tính này, nhà máy ở Hải Châu hơi nhỏ, chính sách của Kim Sơn xây nhà máy mới, lại sắp thành hàng xóm của anh rồi. Trần Tĩnh khoanh tay trước ngực đứng đó nói chuyện với Tạ Kiếm Nam rất tự nhiên: - Qua thành phố nhìn thấy vợ anh, cô ấy hình như cũng nhận ra tôi... Lấy tay vẽ một vòng ở bụng: - Mấy tháng rồi?

- À... Tạ Kiếm Nam mất một giây mới hiểu ra, thảo luận chuyện vợ mang thai với người yêu cũ, đúng là rất ngại ngùng, nhưng xem chừng Trần Tĩnh chẳng còn vướng bận gì chuyện cũ nữa: - Sáu tháng rồi... Nhìn dung nhan lộng lẫy của Trần Tĩnh, trông còn có vẻ rạng người hơn trước, chẳng biết nói gì.

Di động vang lên, Tạ Kiếm Nam lấy ra xem, thấy là điện thoại của vợ, vẫy tay tạm biệt: - Tôi đi trước đây, hôm khác gặp lại mời mọi người ăn cơm... Vào trong xe từ gương chiếu hậu nhìn thấy bọn họ vẫn đứng bên đường nói chuyện không vội vào xe, thầm nghĩ đất công nghiệp của Hải Châu tuy hơi eo hẹp, nhưng còn chưa tới mức ngay cả Cao Khoa KV không có đất để xây nhà máy mở rộng sản lượng, thực sự hắn không thấy có lý do nào để Trần Tĩnh tới Kim Sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.