Chương trước
Chương sau
- Hiện người trẻ tuổi nghĩ gì chúng ta chẳng hiểu được, hai đứa nó đã sống với nhau rồi mà sống chết không chịu lấy giấy đăng ký kết hôn... Hoàng Trụ Toàn cười khổ, con trai ông ta Hoàng Tiểu Minh cùng Lương Quân Như con gái Lương Quốc Hưng cùng học ở Đh Hải Châu, qua lại vài lần rồi yêu, giờ đã tốt nghiệp một năm rồi: - Chúng nói là trước tết đính hôn, coi như nể mặt đám già chúng tôi, nói thế là sao chứ? Dù miệng thì than vãn, nhưng mắt cười híp lại: - Phía bên kia không muốn làm phô trương, tới khi đó sẽ mời các anh tới uống rượu.

Lương Quốc Hưng tới Hải Châu làm phó cục trưởng cục lao động, mấy năm qua chưa rời ổ, nhưng ông ta là anh vợ Trương Tri Hành, ở Hải Châu gần như không tồn tại người nào dám không nể mặt ông ta nữa. Nếu tới dự bữa tiệc thành phố, ông ta còn có tư cách ngồi bàn tiệc chính hơn cả phó bí thư, con người sống tới mức đó cũng là đủ rồi.

Lý Minh Học cười phụ họa hỏi: - Không biết Trương Khác có về uống rượu không nhỉ.

- Không rõ, nếu cậu ấy không có thời gian, ai có thể ép cậu ấy tới chứ?

Thi Vệ Trung thầm nghĩ Hoàng Trụ Toàn trúng ý cuộc hôn nhân này là vì Trương Khác, ông ta không rõ ở thành phố có bao người biết sự tồn tại của Hứa Tư, nhưng Tống Bồi Minh hẳn là biết, nếu không Tống Bồi Minh thân là thị trưởng có khiêm tốn tới đâu cũng chẳng cần niềm nở hòa nhã đối đãi với mình.

- Cũng lâu lắm rồi không gặp Trương Khác, bài viết trên báo hẳn là suy nghĩ thực sự của cậu ấy, tôi còn muốn kiếm cơ hội thảo luận với cậu ấy một chút... Lý Minh Học khoác vai hai người kia kéo vào xe tới quán cơm.

Thi Vệ Trung nghe giọng điệu của Lý Minh Học có vẻ tán thượng bài báo này, hỏi: - Anh cảm thấy vấn đề bong bóng hóa có nghiêm trọng không?

- Nói thế nào nhỉ, vận hành của TTCK có một quy tắc khác, nhưng về lâu dài nó không thoát khỏi cơ sở kinh tế. Lý Minh Học trả lời: - Thao tác vốn có tác dụng hữu hạn thôi... Từ con số được công bố hiện nay mà xét, cơ bản tình hình kinh tế chỉ thể trong nước vẫn gay go, rước nửa đầu năm sau khó có khả năng thoát khỏi sa sút. Đề tài công nghệ mới có thể xào đi xáo lại tới tận mùa hè năm sau không? Nếu là người thông minh, phải hoãn lại một chút. Tôi chỉ thấy lạ là Trương Khác chưa bao giờ hỏi tới TTCK trong nước, mà ý tứ bài viết này rất thấu triệt, thời cơ chính xác. Ít nhiều có chút quỷ dị, mọi người không thấy thế à?

Nghe Lý Minh Học phân tích như thế, Thi Vệ Trung cũng thấy hơi quỷ dị, có điều sau này Cẩm Hồ còn định kỳ công bố báo cáo nghiên cứu sản nghiệp kinh tế, nói không chừng muốn muốn phát huy ảnh hưởng lớn hơn.

Hiện tình hình kinh tế trong nước cơ bản chưa được xoay chuyển, trong nửa năm TTCK tăng trưởng gấp bội, nếu không có bong bóng, ma mới tin.

Hoàng Trụ toàn cười ha hả: - Có quỷ dị hay không, đợi cơ hội gặp được Trương Khác hỏi thẳng cậu ấy là được.

Lý Minh Học lắc đầu: - Cậu ấy có nói đáp án, tôi cũng phải suy nghĩ là thật hay giả, tên tiểu tử này lươn lẹo lắm, không tin anh đi hỏi thị trưởng Tống xem có thể moi được câu nói thật từ miệng cậu ấy hay không?

Hoàng Trụ Toàn và Thi Vệ Trung đều cười, ai dám đi hỏi Tống Bồi Minh vấn đề này?

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~

Ttck trải qua 5 tháng liền tăng trưởng liên tục, bắt đầu từ tháng 10 đã có những tờ báo tài chính nghi ngờ về sự bong bóng hóa của mạng internet, Chu Trường Đình phó chủ nhiệm ủy ban tài chính kinh tế HDND toàn quốc còn viết bài báo với ngôn từ kịch liệt yêu cầu ban ngành giám sát quản lý chứng khoán chọc thủng bong bóng đang tồn tại trên TTCK.

Chu Trường Đình từng làm phó bộ trưởng bộ tài chính, tuổi đến hạn mới sang HDND, cho nên phát biểu của ông ta làm nhà đầu tư mẫn cảm trực tiếp liên hệ tới hướng đi của chính sách kinh tế TW.

Tt nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ phát biểu phân tích kinh tế với lập luận rõ ràng thực tế tác dụng không nhiều, nhưng lời nói của Chu Trường Đình làm chỉ số Shang Hai Index giảm luôn hai điểm, TTCK Thượng Hải sau nửa năm tăng tiến điên cuồng bắt đầu điều chỉnh với mức độ khá lớn.

Tập đoàn công nghiệp nhẹ là cổ phiếu mới lên thị trường, bị ảnh hưởng không nhiều.

Tiến vào tháng 11, sắc thu ngày càng đậm.

Vệ Lan làm xong thủ tục thôi học liền tới Tây Úc, Diệp Tiểu Đồng an bài bồi dưỡng dày đặc làm người ta phát cuồng, Trương Khác và Trần Phi Dung gặp nhau chỉ còn lúc điều chỉnh phát âm tiếng Nhật cho cô, Tô Nhất Đình đột nhiên nổi cơn điên muốn thi nghiên cứu sinh, thế là chỗ 1978, Trương Khác phải thường xuyên qua đó.

Nói thì nói thế thôi nhưng Trương Khác chẳng thích vào buổi hoàng hôn lại phải ngồi sâu sau quầy bar, nơi mặt trời không chiếu tới, y ngồi ở quán cà phê đối diện với 1978, ngồi sát bên cửa sổ để mặt trời chiều vào, ngắm người qua lại trong ngõ.

Trương Khác đa số thời gian chẳng tập trung lắm, đi cùng y có bốn vệ sĩ, hai người ngồi ngoài 1978 xem báo dưới bóng cây ngô đồng, hai người ngồi trong 1978 trước quầy bar uống cà phê tán gẫu, có bọn họ trông coi 1978 là đủ phân lượng rồi.

Lý Hinh Dư ôm chồng sách đi vào, nhìn Trương Khác ngồi đó nở một nụ cười, Trương Khác dọn dẹp sách trên bàn để cô ngồi xuống, Lý Hinh Dư xua tay, chỉ vào bàn cà phê bên cạnh: - Những bài tập này cần phải làm xong trong chiều nay, trước khi tôi làm xong, anh không được nói chuyện với tôi đâu.

Thấy Lý Hinh Dư cố ý ngồi xoay lưng lại với mình, Trương Khác nhún vai, tiếp tục buồn chán lật sách.

Nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào ở cửa, Trương Khác vốn chẳng tập trung xem sách ngẩng đầu lên, thấy Trần Dũng cùng hai thanh niên và hai cô gái xinh đẹp đi tới một cái bàn khác nói chuyện. Trương Khác quay sang nhìn Lý Hinh Dư, cô đã đeo kính lên, tay trái vén mái tóc dài giữ ở trán, không cho nó xõa xuống quấy nhiễu cô xem sách, nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, hình như sự ồn ào vừa rồi chẳng khiến cô phân tâm chút nào, do cô ngồi quay lưng về phía cửa sổ nên đám Trần Dũng không chú ý.

Đúng là hiếm có một cô gái nào có sự chuyên tâm như vậy, thành viên của gia tộc Lý Kiện Hi thật không đơn giản, Trương Khác nghĩ thế, vắt chân lên ngồi nghe Trần Dũng và đám bạn ba hoa.

Quả nhiên là lại chuyện cổ phiếu, lại chuyện Chu Trường Đình, Trần Dũng kể đã kịp rút đi trước khi TTCK Thượng Hải điều chỉnh, Trương Khác chỉ biết lắc đầu thở dài, Nghiêm gia có năng lực đẩy một nhân vật như Chu Trường Đình ra, muốn lật đổ hệ Hoành Tín ở chính trị là cực kỳ khó khăn, đành từng bước dụ Nghiêm gia chủ động đớp mồi. Nói thật, nếu chẳng phải Hoành Tín có thái độ hùng hổ như thế với Cẩm Hồ, Trương Khác tính trong nước có thêm nhiều thế lực tư bản dân doanh lớn như vậy tồn tại, thực tế có thể chia sẻ bớp áp lực chính trị mà Cẩm Hồ phải chịu, đó là chuyện tốt. Chỉ tiếc rằng Hoành Tín quá tham lam, không phải người hợp tác tốt.

- Thời buổi này, muốn kiếm chút tiền với một số người là rất khó, với bọn này mà nói lại là quá dễ... Thằng chó này, sớm bảo mày về nhà có bao nhiêu tiền thì vay bấy nhiêu, đảm bảo là kiếm chắc. Mày lại không biết xấu hổ mang 2 vạn tới nói là tận lực rồi, nếu chẳng phải nể mặt mọi người là bạn, tao chẳng mặt mũi nào đánh tiếng với người ta cho mày gộp chung... Giờ thì biết hối hận rồi chứ? Trần Dũng vênh váo tự đắc nói với một thanh niên, hăng lên còn đưa cả tay gõ đầu tên đó: - Nhát gan thì kiếm chút tiền đó cũng giỏi rồi, mày nói ra xem nào, cái công ty mày làm việc mỗi năm có trả được cho mày 4 vạn không?

Trương Khác thấy tên thanh niên bị gõ đầu hơi quen mắt, hình như là cán bộ hội sinh viên, bị Trần Dũng gõ đầu cũng chẳng giận, cười toe toét nói: - Lão đại ăn thịt, bọn em đi theo húp canh là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.