Tôn Tĩnh Hương cầm lấy bức ảnh nhìn một lượt, bảo với Hứa Duy: - Đây là hình chụp nhanh, khả năng Trương Khác lái xe tới bãi, trực tiếp đi vào hậu trường làm đám chó săn chú ý, nên chụp được mặt bên..... Là chó săn báo nào? Đưa ảnh cho chúng ta trước có phải định bán không?
- Chúng ra giá 100 vạn. Hứa Duy đáp: - Bọn chúng chụp cả xe của Trương Khác rồi, nhưng hẳn không chụp được chính diện.
- Đúng là cần tiền không cần mạng. Trương Khác vỗ trán, khinh bỉ nói: - Thông báo cho phía cảnh sát nói tờ báo này có hiềm nghi liên quan với sự kiện quốc kỳ Indo cùng với tống tiền, để cảnh sát thu lại coi ảnh là chứng cứ....
Nghĩ thôi cũng thấy nguy hiểm, may mắn là là sau buổi biểu diễn y trốn biệt trong phòng y tế xử lý vết thương, không lập tức theo đám Giang Đại Nhi tới khách sạn bán đảo mừng công, nếu không sơ hở ở chiếc áo chỉ sợ bị phát hiện ngay tại chỗ. Phóng viên săn tin giải trí Hong Kong đeo bám cực kỳ dai dẳng, dù có đem chuyện chiếc áo quốc kỳ ra giải thích, cũng chẳng giải thích được tin đồn, cuối cùng khiến thân phận của y bại lộ hoàn toàn trước công chúng. Chỉ có chó săn của một tờ báo chụp được ảnh, hơn nữa là một phần mặt bên, chuyện giải quyết rất dễ, thông qua cảnh sát đem chuyện chiếc áo quốc kỳ nói với chúng, nếu chúng còn dám viết bài bừa bãi cho bọn chúng táng gia bại sản.
Trương Khác ngồi trước bàn đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2822575/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.