Còn một bài nữa là kết thúc, Giang Đại Nhi lui về hậu đài thay trang phục, nhìn thấy Trương Khác trong phòng hóa trang vẫy tay, nhưng thời gian thay trang phục giữa buổi biểu diễn rất ngắn, phải hóa trang, phải điều chỉnh tâm trạng trước khi hát, làm gì có thời gian nói chuyện?
Nhìn thấy nhân viên công tác bận rối rít, Trương Khác không tới gây thêm rắc rối nữa, lui khỏi phòng hóa trang tới con đường từ hậu đài thông lên sân khấu, có đó có cửa, rèm ngăn cách, mở cửa ra có thể nhìn xem biểu diễn.
- Á, cậu ở đây à... Giang Đại Nhi thay trang phục xong đi ra sân khấu, bắt gặp Trương Khác.
Trang phục cuối cùng của cô là chiếc áo T-shirt lệch một bên che quá mông, chỉ là hoa văn trên áo hơi quái dị, không biết gu thẩm mỹ của thiết kế trang phục kiểu gì.
- Từ từ đã... Trương Khác đột nhiên ý thức được phục trang của Giang Đại Nhi không ổn, kéo ngay cô lại: - Mau cởi áo ra, mặc áo sơ mi của tôi lên biểu diễn... Mau chóng cởi áo của mình ra, nhưng Giang Đại Nhi vẫn ngây ra đó, thời gian eo hẹp, bên ngoài đã gọi cô ra biểu diễn, trong lúc cấp bách, kéo rèm xuống che mình và Giang Đại Nhi đi, đích thân cởi áo của cô ra.
Giang Đại Nhi luống cuống, đứng như trời trồng để Trương Khác cởi áo, mất mấy giây mới ý thức được đưa hai tay che ngực chỉ mặc mỗi áo lót.
- Sao còn chưa lên? Tôn Tĩnh Mông, Lý Nguyệt Như, Hứa Duy nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2822566/chuong-1122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.