Chương trước
Chương sau
Mấy thành viên BHL gọi đám cầu thủ vào phòng, chửi mắng uy hiếp trở về sẽ treo giày vĩnh viễn kẻ gây sự, yêu cầu bọn chúng đứng trong phòng kiểm điểm, một mặt đợi phía Hong Kong phái người tới phối hợp giải quyết vấn đề. Nếu hôm nay để liên lụy phó chủ tịch hiệp hội bóng đã bị đuổi khỏi khách sạn, hậu quả không dám tượng tượng, trong nước người nhắm vào ghế BHL đội tuyển quốc gia rất nhiều.

Tào Chí Khanh tới nơi xin lỗi được vào, Tạ Viễn Long vẫn bị từ chối, ông ta trong lòng càng căm hận, nhưng Diệp gia quyền thế lớn, Tạ Viễn Long không thể làm gì, đem hết lửa giận trút lên đám ngôi sao bóng đá, đích thân ra trận giáo dục tư tưởng cho cầu thủ đội tuyển quốc gia.

Tào Chí Khanh đi xin lỗi quay về, tới phòng Tạ Viễn Long nói cho ông ta kết quả, đối phương không đòi khách sạn đuổi cả đội bóng đi nữa, nhưng nhất định không cho những kẻ gây sự kia ở lại.

- Hay là bảo bọn họ tới phòng cầu thủ khác ở tạm, mai còn thi đấu... Thành viên BHL kiến nghị:

- Bọn chúng còn mặt mũi nào thi đấu nữa, cho bọn chúng vào một phòng, viết kiểm điểm ngay trong đêm cho tôi, viết đến khi nào tôi hài lòng mới thôi. Tạ Viễn Long căn bản không coi trọng trận đấu này, trong mắt ông ta, dù có phải đội 3 ra cũng dễ dàng thắng đội Hong Kong, ông ta không dễ dàng tha cho đám gây chuyện như thế, phải lợi dụng cơ hội lập quyền uy trong làng bóng đá.

Tới hơn hai giờ chuyện mới lắng xuống đôi chút, chỉ là không ai biết có di chứng gì để lại không, lúc n ày còn ai ngủ nổi nữa? Sáng hôm sau khách sạn từ chối cung cấp bức ăn miễn phí, một bữa sáng kiểu Tây thu thêm 180 HKD, với đám ngôi sao bóng đá tiền là chuyện nhỏ, chỉ là sĩ khí bị hủy hoại ghê gớm.

Diệp Kiến Bân sáng sớm phải bay sang Kim Sơn, khi rời Ảnh Loan Viên, nhìn đám ngôi sao bóng đá lên xe đi thi đấu, thầm nghĩ với bộ dạng bọn chúng thế này đá thắng mới lạ.

Tới Kim Sơn đã là 12 giờ, Diệp Kiến Bân vẫn nhớ trận bóng, vừa xuống máy bay là gọi điện hỏi.

- 3 - 0. Trương Khác cười rất vui: - Đội Hong Kong thắng đội quốc gia 3 - 0, kết quả này anh đã hài lòng chưa?

- Tôi có gì mà hài lòng hay không? Diệp Kiến Bân cười lớn: - Tôi chỉ nghĩ, chọc ai chứ đừng chọc vào cậu, đám cậu thủ và hiệp hội bóng đá này về nước đợi giới truyền thông oanh tạc đi. Không quên thêm một câu: - Còn nữa, tôi nói cho cậu biết, thích thể hiện uy phong trước mặt tiểu cô nương thì tùy, đừng có lấy Tĩnh Hương ra làm cớ. Vừa nói xong thì nghe phía bên kia truyền tới tiếng cười của Giang Đại Nhi, Diệp Kiến Bân lắc đầu, Giang Đại Nhi và Trương Khác quen nhau cũng được 4,5 năm rồi, giữa bọn họ có nghiệt duyên hay không, chỉ trời mới biết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Giang Đại Nhi là cô gái biết yêu muộn, vào đại học rồi mà với chuyện nam nữ còn rất ngây thơ, thường xuyên bị đám Lệnh Tiểu Yến, Lâm Băng trêu nữ sinh cao trung không thầm yêu ai thì quá bi thảm.

Tối qua Lệnh Tiểu Yến và Lâm Băng bay sang Hong Kong, bốn cô gái lại chui vào một gian phòng giống như thời đại học, hưng phấn trò chuyện cuộc đời sinh viên, cuối cùng Tôn Tĩnh Hương tức điên tới đuổi Lệnh Tiểu Yến, Lâm Băng, Hứa Duy sang phong khác ngủ, tránh Giang Đại Nhi hôm sau không giữ được trạng thái hưng phấn cần thiết.

Ký ức như một dòng suối bị khơi ra, nó đã chảy rồi khó mà ngăn lại được, Giang Đại Nhi đột nhiên cảm thấy ký ức mùa đông năm 94 ấy là khó quên nhất, bốn người chen chúc trong chiếc xe chật, cách lớp vải mỏng manh, mông cọ sát đùi Trương Khác. Đã sắp 5 năm trôi qua, ký ức vẫn còn như mới, như ngày nào ngồi sát bên nhau, tư vị đó mỹ diệu không nói lên lời, tượng tượng đôi tay ôm trước ngực là đôi tay của một người khác...

Giang Đại Nhi biết từ sau mùa đông đó, mình giống như đóa hoa nở rộn, không còn là thiếu nữ chưa biết yêu nữa... Có lẽ mối tính chớm nở đó giống như sự mến thương, giống như thiện cảm không rõ ràng của một cô thiếu nữ, thời gian trôi đi, mối tình chớm nở đó có lẽ sẽ phai nhạt dần, tựa như đám mây bay qua trước mắt, khi nhớ lại sẽ cảm thấy bản thân ngây thơ buồn cười, có lẽ nó âm thầm lặng lẽ ngấm vào xương tủy, tạo thành dấu ấn cả đời không thể phai mờ.

Dòng ký ức tiếp tục chảy, mùa hè năm 95 đơn thuần mà vui vẻ, bị xô đẩy thành cô gái quảng cáo, được gặp Hứa Tư, Tạ Vãn Tình, Tôn Tĩnh Hương, Diệp Kiến Bân... Hai năm trước, trong hoàng hôn ở Hong Kong, nhìn thấy Trương Khác và Hứa Tư ôm nhau trong mưa rời đi, ấn tượng và cảm giác trở nên hỗn loạn, hai năm qua chỉ biết theo đuổi ước mơ, không có thời gian suy nghĩ tới thứ vùi sâu tận đáy lòng, nhìn lại, tựa hồ bị rêu xanh phủ kín rồi.

Mỗi lần ở bên cạnh người đó, trong lòng luôn khao khát mãi mãi ở bên nhau, nhưng... Giang Đại Nhi nhìn ánh trăng chiếu vào cửa sổ, thầm nghĩ y có lẽ đã thuộc về rất nhiều nữ nhân rồi.

Vừa hưng phấn về cuộc biểu diễn sắp tới, lại nhớ về từng chút từng chút một chuyện xảy ra mấy năm qua, tới 2 giờ sáng Giang Đại Nhi mới miễn cưỡng ngủ được, hôm sau tỉnh lại, tập trung toàn bộ tinh thuần cho bước chuẩn bị cuối cùng trước buổi biểu diễn, không còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác nữa.

Khi bán vé, rất nhiều người đã mang ghế hoặc cả lều tới xếp hàng trước cả một ngày rồi, nghe nói vé chợ đen đã bán với giá gấp 7 lần, mặc dù đã biễu diễn rất nhiều lần, nhưng live show cá nhân thì là lần đầu tiên, đây gần như là bước đi tới đỉnh cao phải qua với mỗi một ca sĩ thành công.

Trước buổi tối, Giang Đại Nhi theo Tôn Tĩnh Hương, Hứa Duy và rất nhiều nhân viên công tác tới nơi biểu diễn chuẩn bị, Lệnh Tiểu Yến và Lâm Băng cũng tới thẳng hậu đài, bọn họ tới Hong Kong là để chứng kiến sự thành công của cô bạn thân, cho dù thấy giọng ca Giang Đại Nhi mê người đến đâu, cảm giác vẫn khác với fan hâm mộ bình thường.

Còn có cả Giang Đào cha Giang Đại Nhi đặc biệt từ Huệ Sơn tới, mặc dù chẳng giúp được gì, nhưng đứng sau sân khấu nhìn người khác bận rộn chuẩn bị cũng hết sức vui, đến khi sắp biểu diễn mới ra phía trước chuẩn bị nghe con gái hát.

Lý Nguyệt Như mấy năm qua theo con gái bôn ba, càng ngày càng giống một quản lý rồi, còn rất chuyên nghiệp còn làm công tác chuẩn bị tâm lý cho con trước khi biểu diễn.

Giang Đại Nhi lấy di động trong túi mẹ ra xem thời gian, buổi biểu diễn tới gần từng phút một, người đó còn chưa xuất hiện ở hậu đài, chẳng lẽ y sẽ hiền lành trà trộn vào đám fan hâm mộ xem biểu diễn sao? Cho dù là thế cũng nên ra hậu đài chào một tiếng chứ?

- Có phải khẩn trương lắm không? Lệnh Tiểu Yến thấy Giang Đại Nhi liên tục xem đồng hồ, hỏi:

- Vẫn ổn... Giang Đại Nhi cười gượng.

Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị mở ra, Đường Thanh và Thịnh Hạ thò đầu vào nhìn rồi lách vào, Lệnh Tiểu Yến chú ý thấy ánh mắt Giang Đại Nhi sáng lên mừng rỡ, nhưng khi thấy chỉ có Đường Thanh và Thịnh Hạ, liền ảm đạm đi một chút, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đang chờ tên đó?

- Oa, chị Đại Nhi hôm nay thật lộng lẫy. Đường Thanh thấy Giang Đại Nhi đã thay y phục biểu diễn, hưng phấn reo lên: - Bọn em sắp đi rồi, đột nhiên nhận được điện thoại, Tiêu Tấn Thành tới khách sạn bàn việc, em đành đi trước, Trương Khác có thể muộn một chút mới tới được, bạn ấy nhờ em đưa chị một tờ giấy...

- Ồ... Giang Đại Nhi chẳng biết Trương Khác có thể viết gì để bạn gái đưa tới cho mình, mở giấy ra nhìn bật cười mắng một câu: - Cái tên này! Rồi không để ý tới y nữa, chuyên tâm chuẩn bị lên sân khấu.

Lệnh Tiểu Yến nghiêng đầu qua nhìn tở giấy đặt trên bàn trang điểm, thấy viết "đừng đợi tôi, mọi người bắt đầu trước đi!" Cô cũng không nhịn được cười, y tưởng là ăn tối hay sao chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.