Chương trước
Chương sau
Có lẽ điều mà người ta nhìn thấy, cái mà người ta nghe thấy, chỉ là bề ngoài, giống như quan viên trung tầng sùng bái Trương Tri Hành như thế cũng phải thừa nhận Trương Khác là tên hoàn khố, Cố Hiểu Mai nghĩ, đó liệu có phải cũng chỉ là bề ngoài.

Nhớ lại hôm qua trong Bệnh viện Nhân dân tỉnh vừa truyền ra tin tức công nhân mất việc tự sát, sáng sớm nay chính phủ tỉnh đã quyết đoán nâng cao tiêu chuẩn sinh hoạt của công nhân mất việc, Trương Khác lại dính vào trong đó, tựa hồ quá trùng hợp, song chuyện trùng hợp không chỉ có thế, mà cũng không phải đó là điều kinh tâm động phách nhất.

Ba năm trước Trương Khác và La Văn vì cô phục vụ xinh đẹp Vệ Lan mà đánh nhau tới cả bữa tiệc của thành ủy, nhớ tới việc này Cố Hiểu Mai rơi vào trầm tư.

Bà ta nghe nói Trương Khác cầm chai bia trên bàn tiệc ném cho La Văn đổ gục xuống đất, La Quy Nguyên và Trương Tri Hành thiếu chút nữa ra tay đánh nhau, kết quả làm bữa tiệc vừa bắt đầu đã kết thúc không vui vẻ gì.

Chính bởi vì thế Trương Tri Hành mới tới Tân Vu đã kết thù riêng với La Quy Nguyên.

La Quy Nguyên là phái thực quyền địa phương mọi người còn đang đợi xem trò hay, ai ngờ mâu thuẫn vừa lên đã kết thúc không hề cần có bước đệm, Trương Tri Hành ngay trong đêm về Hải Châu, mọi người đều tin ông ta đi gọi viện binh, nhưng không ai ngờ sáng hôm sau tỉnh trưởng Từ Học Bình xuất hiện ở Tân Vu, đứng trên đê ép Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước phá đê ra kiểm tra, đẩy thẳng cha con La Quy Nguyên vào nhà giam đợi tử hình.

Chính nhờ thái độ cứng rắn đó mới làm Trương Tri Hành đứng vững chân ngay ở Tân Vu, nhưng rất nhiều quan viên cơ quan lời ra tiếng vào, cho rằng Trương Tri Hành và La Quy Nguyên chẳng qua là chó cắn chó mà thôi, mặc dù đã tống con chó dữ La Quy Nguyên vào nhà giam, nhưng bọn họ rất kiêng kỵ cảnh giác với Trương Tri Hành, thế nên khi Trương Tri Hành chỉnh đốn nghành rượu Tân Vu, Trần Dục luôn tự cho mình thanh cao mới né tránh.

Đợi nghành rượu Tân Vu quật khởi, Trương Tri Hành có được đánh giá " tài ba", có điều đánh giá xấu không ít.

Bọn họ thực sự thay đổi suy nghĩ về Trương Tri Hành đại khái là từ trận lũ trăm năm khó gặp kia.

Nếu chẳng phải năm 96 kịp thời phá vụ án La Quy Nguyên, năm 97 xây lại đê bao chống lũ, năm 98 cả Tân Vu sẽ phải đối diện với thảm họa.

Hồ Kim Sơn vỡ đê làm hơn 1000 người chết, tổn thất kinh tế hơn 10 tỷ, mà hồ Kim Sơn cách thành phố Kim Sơn mấy chục kilomet, còn sau con đê bao thành phố chính là Tân Vu rồi, có thể nó đê vỡ không phải chỉ có 1000 người chết mà gập 10 lần cũng có khả năng.

Nếu suy nghĩ phân tích kỹ càng, Trương Khác và La Văn giành gái chính là đốm lửa trực tiếp kích nổ vụ án La Quy Nguyên, ngay sau khi mâu thuẫn hai bên bùng phát, Từ Học Bình tới chỉ thị phá đê, cho thấy phía Trương Tri Hành nắm chắc 10 phần đê bao Tân Vu có vấn đề, rồi Từ Học Binh mượn vụ án La Quy Nguyên chỉnh đốn toàn bộ hệ thống thủy lợi tỉnh...

Đây chắc chắn phải là một kế hoạch tỉ mỉ được sắp xếp từ trước, Cố Hiểu Mai đột nhiên nghĩ thông điều này.

- Chị Cố nghĩ ra chuyện gì mà hưng phấn thế, mắt sáng hơn cả màn hình vi tính rồi. Thành Dư Đông thắc mắc.

Lúc này máy fax báo hiệu, Cố Hiểu Mai nói: - Chắc là fax của cục dân chính, thị trưởng đang đợi cái này. Dù sao suy đoán không thể nói ra, hơn nữa bí mật ẩn đằng sau quá kinh người, nói như thế biểu hiện của Trương Khác ba năm trước ở Tân Vu đều được dày công sắp đặt.

Cố Hiểu Mai gõ cửa đi vào, Trương Tri Hành đang ngồi trong văn phòng nói chuyện điện thoại, ra hiệu cho bà ta và Thành Dư Đông đợi một chút, nghe ngữ khí của Trương Tri Hành, Cố Hiểu Mai đoán ra ông đang nói chuyện với Trương Khác, chính là chuyện hỗ trợ công nhân mất việc, thầm nghĩ chuyện ở bệnh viện hôm qua đúng là ngòi nổ.

- Có chi tiết rồi à? Trương Tri Hành đặt điện thoại xuống, cầm lấy tờ fax xem thật kỹ, bảo: - Chị phải hiệp trợ cục dân chính làm việc này thật chu đáo, đừng nghĩ đưa ra kế hoạch chi tiết là xong hết, chỉ còn đợi công nhân tới lĩnh tiền. Những công nhân kia một số còn chưa biết trừ trợ cấp sinh hoạt còn có hỗ trợ tiền học, và chi phí bệnh viện, bọn họ không biết, làm sao hưởng thụ được phần hỗ trợ này? Công tác tuyên truyền của cục giáo dục, y tế, dân chính cần phải theo kịp...

Cố Hiểu Mai do Lưu Tước đề bạt lên, nhưng bà ta đem so hai vị thị trưởng, Lưu Tước mặc dù là người chính trực, nhưng nhìn vấn đề không thấu triệt như Trương Tri Hành, dễ bị người ta dắt mũi đi, may mà Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước, Trương Tri Hành tin tưởng nhau, đó không phải là vẻ hòa thuận đối phó bề ngoài, ít nhất Cố Hiểu Mai không cảm nhận được chuyện ngáng gạt âm thầm đấu đá nhau.

- Vâng, tôi và thư ký Thành sẽ phối hợp với cục dân chính. Cố Hiểu Mai cầm lấy lời phê của Trương Tri Hành, đợi tới lúc sắp đi mới nói: - Hôm qua tôi cũng tới bệnh viện nhân dân tỉnh thăm con gái bạn, ban đêm thấy Trương Khác ở đó, định chào hỏi thì cậu ấy lái xe đi mất rồi.

- Cái thằng nhóc đó lúc nào cũng bận rộn. Trương Tri Hành cười: - Lần sau chị tới Kiến Nghiệp, tôi sẽ nói với nó, khách của Tân Vu phải tiếp đãi chu đáo.

Cố Hiểu Mai nghe thế thầm nghĩ ít nhất Trương Tri Hành cũng đối đãi với Trương Khác như người trưởng thành.

Trên đường đi, Thành Dư Đông hỏi: - Chị Cố có gặp Trương Khác, vừa rồi sao lại nói với em là không gặp.

- À.. Là hôm qua nhìn thấy từ xa, muốn tới nhận, thì cậu ta lái xe đi rồi, vừa xong nghe thị trưởng nói chuyện với cậu ấy mới biết hôm qua gặp cậu ấy thật.. Cố Hiểu Mai đáp cho có.

Càng tiếp xúc nhiều với Trương Tri Hành, Cố Hiểu Mai không tin Trương Tri Hành nho nhã đức độ như thế lại có đứa con hoàn khố không ra gì, giống như Trương gia ẩn dưới mặt biển, ấn tượng của Trương Khác đem lại cho người khác chỉ là vẻ bề ngoài, nhớ lại những lời Trương Khác nới với mình lần trước, chỉ có người trưởng thành mới nói ra được.

Cố Hiểu Mai gọi điện cho Trần Dục, hỏi chuyện Trần Ninh chuyển KTX ra sao, khi nào có kết quả kiểm tra ở bệnh viện, bảo con trai ở trường chiếu cố cho Trần Ninh.

Ktx nữ thường không có nam giới vào, đặc biệt là mùa hè nóng bức, các nữ sinh ăn mặc rất mát mẻ, cho dù ở hành lang nhìn thấy các cô nữ sinh mặc đồ lót cũng chẳng có gì lạ, tình hình hôm nay đặc thù hơn một chút, nới lỏng hơn một chút, các cô gái trong KTX đều ăn mặc kín đáo, chuyển chuyển KTX vất vả tốn sức, nếu không để nam giới vào giúp, có thể làm đám oanh yến ngón tay chưa bao giờ nhuốm bụi mệt tới xỉu luôn.

Trong KTX còn có phụ huynh học sinh, không gian vốn chật hẹp làm xoay người cũng khó khăn, Trần Dục đứng nép sát vào cửa sổ, chẳng giúp được gì, còn gây cản trở, bảo vợ giúp con gái dọn giường.

Cúp điện thoại của Cố Hiểu Mai, Trần Dục nhìn mười mấy quả bóng treo trên lưới sắt bảo vệ của sân tennis đang tung bay trước cửa sổ, bên trên đó viết đủ thứ, còn có lời tỏ tình với một cô gái, muốn nhìn kỹ thì bóng bị gió thổi quay tít, chẳng nhìn rõ viết cái gì, thầm nghĩ đây đã thành một truyền thống của Đh Đông Hải rồi.

Thấy sắp 5 giờ, quản lý KTX đi lên thông báo cho những nam giới giúp chuyển KTX rời đi, Trần Dục nhìn đồng hồ, thấy cũng tới giờ ăn, vợ và con gái đã chỉnh đốn gần xong, khoác vai Vu Trúc nói: - Được rồi, chuyện còn lại để Tiểu Ninh tự làm, giờ đi ăn cơm thôi.

Rời KTX, có một cô gái đi tới, Trần Dục thấy quen quen, còn cô gái kia vui vẻ reo lên: - A, em là Vu Trúc, còn em là Trần Ninh? Tôi vừa rồi còn định tìm người hỏi thăm chỗ ở của hai đứa, hôm qua tôi nói chuyện điện thoại với mẹ mới biết chuyện...

Trần Dục đột nhiên nhớ ra đây chính là cô gái làm việc nhà chiêu đãi chính phủ ba năm trước, mặc dù ở cùng một tiểu khu, nhưng chỉ gặp vài lần. Trần Ninh và Vu Trúc rất vui mừng, sinh viên thích lập đội đồng hương, giống như ba bọn họ, ở trong cùng một thành phố, sống cùng một tiểu khu, tốt nghiệp cao trung cùng trường, lại vào cùng trường đại học, càng thân thiết hơn với bạn học đồng hương khác nhiều.

Vu Trúc khá bẽn lẽn, nghe Vệ Lan gọi hồi lâu không nói gì, Trần Ninh thì hết sức mừng rỡ, trước kia cô từng gặp Vệ Lan, khi Vệ Lan ôn thi cũng gặp trong trường, nhưng không biết Vệ Lan thi đõ Đh Đông Hải, lại còn cùng tầng KTX: - Chị cũng ở đây à, thế thì quá tốt, Vu Trúc ù lì như cái xe lu ấy, sau này có chuyện gì có thể tìm chị nói chuyện rồi... À phải, bọn em đi ăn cơm, chị đi cùng nhé.

Trần Dục tuy không thích cô gái có bối cảnh phức tạp như Vệ Lan, nhưng trong lòng cũng bội phục cô gái dựa vào nghị lực bản thân thi đỗ được vào Đh Đông Hải, hơn nữa Trần Ninh trong trường có người chiếu cố cũng tốt, nên không tỏ ý từ chối, Vương Cầm thì đơn thuần hơn nhiều, nhiệt tình nắm tay Vệ Lan: - Cùng đi ăn cơm đi... Trước kia ở tiểu khu hay thấy cháu, nhưng chẳng có cơ hội nói chuyện, hè này cháu không về Tân Vu à?

- Hè cháu thực tập, nên không về... Vệ Lan chỉ nói tới đó, cô ra xã hội hai năm, lại theo Địch Đan Thanh, nên tâm tư kín đáo, nói chuyện nắm được chừng mực: - À phải rồi, cháu có một người muốn giới thiệu cho mọi người, nhất định mọi người sẽ giật mình.

Trần Dục đoán Vệ Lan chắc là muốn giới thiệu con trai Trương Tri Hành, thầm lo lắng, nghĩ con gái mình nên tránh cái thằng hỗn thế ma vương đó ra thị tốt hơn, nhưng tò mò vì sao Vệ Lan lại nói Trần Ninh và Vu Trúc gặp Trương Khác sẽ giật mình? Nhìn Vệ Lan cầm chiếc di động nhỏ nhắn bấm số, vừa rồi Vệ Lan cũng cầm nó trong tay, nhưng ông ta cũng không chú ý, cũng không đoán ra nó là một cái điện thoại di động, nói chung là đủ khiến ông ta xấu hổ không dám lấy di động to uỵch của mình ra.

- Này, cậu bảo chị về trường sẽ mời chị ăn cơm mà... Ngay hôm nay đi, bây giờ... Được rồi, chị chọn quán ăn Tân Vu trong ngõ Học Phủ, chị tới trước đợi nhé?

Teng teng teng tèng....

Mai tiếp nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.