Chương trước
Chương sau
- Con mẹ mày chứ, mắt mày mù rồi hay sao, chẳng lẽ trên đường có cái xe tăng, mày cũng xông tới phạt người ta 3 vạn à? Khương Minh Chí nghẹn đầy một bụng lửa giận, mặc dù hắn chửi như tát nước vào mặt đám người phục kích trước cổng Bệnh viên Nhân dân tỉnh, nhưng sống lưng mồ hôi lạnh toát ra như tắm, tay cũng run rẩy, càng như thế hắn càng chửi dữ, càng phải phát tiết, hận không thể hủy diệt hết dấu vết về đám người này, sau đó về nhà ngủ, coi như chuyện hôm nay chưa hề xảy ra.

Thang Kiến Phong đại đội trưởng đại đội chấp pháp liên hợp, phó bí thư trưởng văn phòng chính phủ, mặt âm trầm đứng ở đằng xa, tới tận bây giờ hắn vẫn không nói một lời, nghe nói trước khi bọn họ tới, Lý Viễn Hồ và La Quân đã tới trước một bước, xe đỗ cách đó không xa, tới nơi là vào thẳng lầu khám bệnh, nếu vì đội chấp pháp cố ý làm khó khiến không cứu được người bệnh, thật sự không biết được hậu quả nghiêm trọng tới mức nào.

Nhìn chiếc Maserati xa hoa, Thang Kiến Phong thật không biết giáo huấn lũ khốn kiến này như thế nào, không có kiến thức đúng là bi ai. Có điều nói đi cũng phải nói lại, thời này trong nước mấy ai nhận ra được một chiếc Maserati, cái xe xe thể thao như con ếch nằm bẹp sát đất này chẳng phải thứ hay xuất hiện trên phim cảnh, mà nhìn qua cũng có vẻ chẳng hơn xe Passat là bao, huống hồ còn treo biển Hải Châu.

Thang Kiến Phong hiện chỉ quan tâm tới bi ai bản thân mình, La Quân sớm đã không ưa gì Tiêu Minh Kiến và Hồ Tôn Khánh rồi, hành động chấp pháp liên hợp này lại do chính phủ thành phố chủ đạo, không biết La Quân có thừa cơ phát tác hay không, người ta là thị trưởng, phó thị trưởng không sợ bị La Quân tóm tóc, còn mình chỉ là con chó nhỏ, đám đại nhân vật đó không cẩn thận dẫm lên một cái cũng chết.

- Đội trưởng Khương, anh lại đây một chút... Thang Kiến Phong gọi, lúc này chỉ có thể vứt xe giữ tướng thôi, sự kiện phát sinh ở cổng bệnh viện chỉ là hiện tượng cá biệt, chỉ cần nhân viên chấp pháp cá biệt cần đề cao tố chất, xử phạt phạt phải nghiêm khắc, không thể phủ định ý nghĩa cả cuộc hành động, dặn dò như thế vài câu rồi cùng Khương Chí Minh vào lầu khám bệnh, thầm nghĩ để Khương Chí Minh đứng ra làm tốt thí, mình xem tình thế có cơ xoay chuyển không.

Đám Lý Viễn Hồ, La Quân đều trong phòng quan sát lầu hai, dọc hành lang toàn là quan viên chính phủ của tình, Thang Kiến Phong hỏi bọn họ: - Hai vị lão đại đâu?

- Ở bên trong, ông chủ lớn vừa gọi điện cho ông chủ thứ hai bảo tới ngay bệnh viện, giọng nói có vẻ rất bất thiện.

- Người chết rồi à? Thang Kiến Phong cả kinh hỏi:

- Người cứu được rồi, hai vị đại lão đang thăm hỏi.

- Rốt cuộc là ai, mọi người có biết không? Thang Kiến Phong hỏi tiếp.

Vậy là không làm lỡ việc cứu chữa, nếu như người đã cứu được, thường mà nói là có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất rồi. Ông chủ lớn đâu cần vì thế mà trở mặt với ông chủ thứ hai? Hay là thân phận hai người được cứu chữa cực kỳ quan trọng, tới mức ông chủ lớn phải trở mặt để tỏ rõ lập trường?

- Là một nữ công nhân mất việc, thật đáng thương, do không mua được thịt nên tự sát...

Mắt Thang Kiến Phong tròn xoe, không sao tin nổi, chỉ vì một công nhân mất việc mà gây ra động tĩnh lớn như thế này à? Là đưa náo ăn no rửng mỡ kinh động tới cả bí thư thành ủy và tỉnh trưởng?

- Thật không hiểu nổi cái đám người này, không mua được thịt thì không biết nhịn à, thời buổi này có ai sống dễ dàng đâu. Lại vô trách nhiệm tới mức tự sát, loại người này chết có gì đáng tiếc, sống chỉ tốn tài nguyên xã hội... Bên cạnh có người dè bỉu:

Thang Kiến Phong quay đầu lại nhìn, người nói là quan viên cục dân chính, mặt đỏ gay, chắc là đang uống rượu say sưa bị người ta gọi tới đây, trong lòng có chút oán khí, Thanh Kiến Phong định phụ họa vài câu, dù sao muốn tỏ thái độ chính trị thì là với người trong phòng, còn với những người này than vãn vài câu chả sao, định hùa theo vài câu cho bớt căng thẳng thì cửa phòng quan sát bật mở.

- Câm mồm. Lý Viễn Hồ mặt âm trầm đi tới chỉ quan viên đó, bất chấp cả nghi thái tỉnh trưởng lớn tiếng quát: - Đồng chí ở ngành nào, tôi không cần đồng trí có giác ngộ cao, tôi chỉ muốn hỏi đồng chí còn chút lương tri con người nào không?

Trương Khác đứng sau lưng Lý Viễn Hồ, lạnh lùng nhìn quan viên nồng nặc hơi rượu kia, khi hắn nói những lời mỉa mai thì đúng lúc bọn họ đi ra, nên đứng sau cửa nghe hắn nói hết. Chỉ e trong lòng đại đa số những người ở đây đầu có suy nghĩ như thế, nếu để bọn họ cả gia đình mỗi tháng có 200 đồng tiền sinh hoạt, con cái ba tháng trời không được ăn thịt, lấy dũng khí bỏ một đồng đi mua thịt bị người ta xỉ nhục, bọn chúng mới cảm nhận được đôi khi cuộc sống rất thê lương.

Người tự sát có lẽ không đủ kiên cường, nhưng những kẻ sống sung sướng ở đây không có tư cách gì chỉ trích bọn họ.

Hành lang truyền tới tiếng bước chân rầm rập, Trương Khác quay đầu lại, thấy Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh rảo bước đi tới.

Tiêu Minh Kiến nói với Lý Viễn Hồ: - Thưa tỉnh trưởng, để xảy ra chuyện này trong lòng tôi rất đau khổ, đây là do công tác chính phủ chưa làm tới nơi tới chốn, là do tôi làm việc chưa tới nơi tới chốn, tôi sẽ gánh hết trách nhiệm...

Tiêu Minh Kiến vừa mới tơi nơi đã chủ động gánh lấy trách nhiệm làm Lý Viễn Hồ không thể nói gì hơn, kết cấu sản nghiệp phải điều chỉnh, những công nhân kia là kẻ hi sinh trong cuộc điều chỉnh, chế độ phúc lợi xã hội không theo kịp, nói tới trách nhiệm, Lý Viễn Hồ cũng có trách nhiệm, hiện quan trọng là phải cố gắng bù đắp: - Hiện không phải lúc nói tới trách nhiệm, trước tiên Kiến Nghiệp còn tổng cộng bao nhiêu gia đình vợ chồng đều mất việc, phải dựa vào phí sinh hoạt mỗi tháng 240 đồng sống qua ngày, có bao nhiêu gia đình liên tục ba tháng không có thịt ăn, không có tiền nộp học phí, rồi ngay cả đảm bảo y tế cũng không có... Đây không phải chuyện của Kiến Nghiệp mà mỗi khu vực của tỉnh Đông Hải phải nhanh chóng làm rõ, bi kịch này đã đủ làm người ta kinh hãi rồi, không thể để xảy ra lần thứ hai được nữa.

La Quân giờ mới nói: - Tuyệt đối không thể phát sinh bi kịch này nữa, chính phủ thành ủy phải lập tức tập hợp các ban nghành nghiên cứu đối sách, sáng mai truyền quyết định của chính phủ thành ủy tới mỗi một con đường, mỗi một ban ngành liên quan. Tới đó giọng trở nên nghiêm khắc: - Ngoài ra đồng chí Dương Hoa Đông cục dân chính thân là cán bộ đảng viên, nhưng giác ngộ đảng cực thấp, tôi kiến nghị phòng tổ chức ngừng ngay mọi chức vụ của đồng chí này, thậm chí phải thảo luật xem có cần khai trừ đảng hay không, tôi thấy đồng chí này không còn thích hợp làm đảng viên nữa...

Dương Hoa Đông quan viên cục dân chính lúc nãy bị Lý Viễn Hồ chỉ mặt giáo huấn đã sợ tới tái mào rồi, nghe La Quân bồi thêm câu này, người không đứng vững được nữa ngã lăn ra đất, hắn nếu mà biết tới than vãn một câu lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế, chỉ sợ lấy kéo cắt lưỡi mình trước.

Hồ Tôn Khánh cũng tỏ thái đội một phen, cũng hùng hồn muốn gánh trách nhiệm, giải quyết khốn khó của những gia đình công nhân mất việc, nhìn thấy Trương Khác có mặt, trong lòng chửi bới chuyện chó má gì y cũng dính vào, nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra.

Tiếp đó Hồ Tôn Khánh và Tiêu Minh Kiến vào phòng quan sát thăm vợ chồng công nhân uống thuốc sâu tự sát, nói rất nhiều lời an ủi, lấy ra 200 đồng đưa cho người chồng, ông ta không hi vọng cảnh này được phóng viên chụp lại, có điều y tá bác sĩ bệnh viện và đống quan viên đang nhìn, cần phải làm như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.