Chương trước
Chương sau
Mặc cho Địch Đan Thanh bình thường có mạnh mẽ, lúc này cũng chỉ có thể không chịu nổi xấu hổ mà vùi đầu giữa hai bắp đùi, mái tóc đen xỏa tung, che khuất nửa thân mình trắng trẻo, thanh âm mềm mại bảo Trương Khác đi ra ngoài.

Đối với nam nhân khống chế dục vọng hơi mạnh, thể nghiệm cực hạn nhất có lẽ chính là lần lượt đưa nữ nhân chọc người trìu mến lên đám mây chứ gì? Trương Khác đâu ngu như vậy nghe lời của cô liền đi ra ngoài, trái lại còn được đằng chân lân đằng đầu, y bước vào trong, gạt ra mái tóc của Địch Đan Thanh, kéo tay cô nắm lấy nơi đó.

Địch Đan Thanh vừa nắm tới, một lát sau mới ngẩng đầu, khôi phục lại chút ngang ngược ngày xưa, giận mắng: - Sao họ chưa bị cậu giết chết đi? Hồn của tôi cũng bị cậu làm tan đi rồi. Cô đưa tay mở vòi nước ấm của bồn tắm, chuẩn bị tắm một chút.

Trong phòng tắm dưới lầu không có đồ ngủ, Địch Đan Thanh cùng Trương Khác tắm xong phải ở chuồng đi ra, nhìn vết tích bừa bãi trên ghế sofa, đặc biệt là trên ghế sofa bị ẩm ướt một bãi, lúc này cũng không có sức mà thu dọn nữa. Địch Đan Thanh nhẹ nhàng ôm lấy lưng Trương Khác, ôn nhu nói: - Chuẩn bị đồ cho cậu rồi đó, lên lầu thay đi...

Hai người liền để lại một đống bừa bãi rồi lên lầu thay đồ.

Hai người ôm nhau mà ngủ, Địch Đan Thanh nhớ đến động bữa bãi trong phòng khách, trời vừa tảng sáng liền tỉnh lại, khoác áo ngủ đi xuống lầu, thấy trong phòng khách dưới lầu đã thu dọn ngăn nắp như mới, quần áo chỉnh tề xếp trên ghế sofa, chỗ vết tích ẩm ướt cũng đã được xử lý còn rất mờ.

Địch Đan Thanh xoay người lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ của Vệ Lan. Ánh nắng sớm đã chiếu vào bên trong phòng, cô nàng ngủ đưa lưng về phía cửa, không có động tĩnh gì, hình như không cảm thấy được cửa mở, cũng không biết cô xuống lầu giúp hai người thu dọn lúc nào. Địch Đan Thanh đi qua xốc chăn lên, cũng chui vào chăn, từ phía sau khẽ ôm lấy Vệ Lan trong bộ váy ngủ bằng tơ, thấy cô còn không có động tĩnh, liền sờ soạng lên đôi gò bồng đảo mềm mại vểnh cao của cô, lại nhéo nhéo nó. Lúc này Vệ Lan mới không giả bộ ngủ nữa đẩy tay Địch Đan Thanh ra.

Vệ Lan xoay người lại, ôm lấy Địch Đan Thanh mà ngủ, nhìn Địch Đan Thanh trong ánh nắng sớm đặc biệt xinh đẹp, Vệ Lan giúp Địch Đan Thanh vuốt tóc mai ra sau tai, nói: - Chị đẹp thật đấy, cả người đều dung quang toả sáng...

- Sau này em sẽ biết... Địch Đan Thanh cười cười, quen tay chụp tay lên ngực Vệ Lan: - Có chuyện gì muốn nói với chị đúng không?

- Bị sợ hãi làm quên hết rồi, không tài nào nghĩ ra được. Vệ Lan nở nụ cười: - Hai người đúng là khốn khiếp, coi như em không tồn tại vậy, đèn trong phòng khách dưới lầu cũng không tắt.

- Không cần lo lắng những người khác thấy mà, ai ngờ em lại đột nhiên xuống lầu.

Địch Đan Thanh cũng hơi xấu hổ, đích thực là hơi gấp gáp: - Tiện nghi cho đôi tặc nhãn của em rồi. Tay cô xoa xoa vú Vệ Lan: - Biết nghĩ đến đàn ông rồi hả?

- Ai mà như chị. Vệ Lan thụt người ra sau, lòng bàn tay Địch Đan Thanh ấm áp, bị cô vuốt ve, lòng cũng ngứa ngáy, Vệ Lan lại hiếu kỳ hỏi: - Sao hai người như chó vậy, thế mà cũng được à?

- Sao không được? em nghĩ đàn ông... Địch Đan Thanh nở nụ cười, tay từ phía sau duỗi vào trong váy ngủ của Vệ Lan, ngón tay chạm phải da thịt trơn mềm như mỡ đông: - Tự em có nghịch chỗ đó rồi chứ? Địch Đan Thanh mò ngón tay đến chỗ quần lót giữa hai chân của Vệ Lan, đã rất ẩm ướt, như thể tẩm qua dầu.

- Em không cần... Vệ Lan vùi đầu vào lòng Địch Đan Thanh, kẹp chặt hai chân không cho tay của Địch Đan Thanh lộn xộn: - Rất là khó chịu, ngủ không được mới đi xuống giúp đồ khốn khiếp hai người thu dọn tàn cục... Cô lại hỏi: - Trong lòng chị thương nó ư?

- Ở trong mắt em, ái tình là giọt nước trong suốt, hình như có một chút tạp chất sẽ không còn là ái tình vốn có nữa rồi. Ở trong mắt chị, ái tình không phải là nước tinh khiết gì hết, ái tình là ở chỗ đó —— ngoại trừ cậu ấy, chị không yêu người khác được nữa. Lúc này Địch Đan Thanh cố ý làm ra vẻ mặt hung dữ: - Thỉnh thoảng biết nghĩ đến lão nương cũng coi như tiện nghi cho hắn rồi, thực sự là nên hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, đợi ngày nào đó lão nương chơi chán hắn rồi... Hừ hừ!

"..." Vệ Lan cười duyên, lại hỏi: - Chị Đan Thanh, chị nói em có thể yêu người khác không?

- Đến Perth cùng chị đi, rời xa tên khốn đó một chút là được rồi. Địch Đan Thanh cười nói: - Tới Perth cũng thuận tiện.

- Em cũng không muốn lên lẹo mắt nữa. Vệ Lan nở nụ cười, còn nói thêm: - Như hai con chó, hai người thật không biết xấu hổ.

※※※

Khi Trương Khác tỉnh lại thì Địch Đan Thanh đã không còn bên cạnh, không biết cô thức dậy lúc nào rồi.

Sắc trời đã sáng, thân thể thoải mái, Trương Khác đứng ở phía trước cửa sổ, dõi mắt trông về mặt biển xanh thẳm phía xa, có vài hòn đảo nhỏ được bao phủ trong rừng rậm xanh như ngọc bích phân bố ở gần biển.

Trương Khác khoác áo ngủ đi ra khỏi phòng, cả căn phòng trông như không hề có người. Xuống đến góc cầu thang, thấy quần áo của y và Đan Thanh đang xếp ngay ngắn đặt trên ghế sofa, nghĩ thầm Đan Thanh cùng Vệ Lan không đi ra ngoài, lại trở lên lầu, thấy cửa phòng ngủ của Vệ Lan hờ khép, y đẩy cửa ra nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân đang ôm nhau, mà mắt mở hau háu.

- Cậu lên rồi hả? Địch Đan Thanh duỗi duỗi người ngồi dậy: - Sáng sớm dậy thu dọn dưới lầu một chút rồi, lại muốn ngủ thêm một giác, sợ làm cậu tỉnh ngủ, nên ngủ ở đây.

Địch Đan Thanh duỗi người, dây đeo của váy ngủ tuột vai xuống, lộ ra nửa bộ ngực trắng phau. Vệ Lan cười giúp Địch Đan Thanh sửa lại dây đeo. Vệ Lan không biết xấu hổ ngồi dậy, váy ngủ rất mỏng, không mang áo ngực, then chốt là sáng sớm cảm giác quần lót ướt đẫm, mặc trên người khó chịu nên tuột ra ném lên sàn nhà, nếu như phơi bày bản thân cho người khác nhìn thấy, không phải là thiệt thòi lớn rồi sao?

- Hai người bình thường nhìn đảo ở cạnh biển thì có cảm giác gì? Trương Khác đi qua giật lại rèm cửa sổ, chỉ vào hòn đảo nhỏ đằng xa cho Địch Đan Thanh cùng Vệ Lan nhìn: - Em nhớ kỹ tây Australia hình như cho phép cá nhân mua hải đảo không người...

Thấy vẻ quái dị trên mặt Vệ Lan, y mới hỏi: - Chị làm sao thế?

Vẻ mặt Vệ Lan đương nhiên quái dị rồi, cô đâu nghĩ đến Trương Khác sẽ đi vào phòng ngủ của mình, còn trực tiếp đi tới bên cửa sổ nói chuyện hải đảo không người gì đó với họ, buổi sáng cô cởi quần lót ném lên sàn nhà cạnh giường, vải chỗ háng còn hướng lên trên, quần lót màu trắng, chỗ ẩm ướt lúc này đã khô, màu vàng để lại rất dễ thấy.

Nhìn ánh mắt Trương Khác dời xuống, Vệ Lan không gì xấu hổ hơn, cố duỗi qua muốn cầm lấy quần lót, cố quá nên toàn thân mất đi thăng bằng, tuột thẳng từ trên giường xuống, đầu cũng va mạnh vào bắp đùi Trương Khác.

Trương Khác lãnh đủ, Vệ Lan ngã không tính quá nặng, chỉ là áo ngủ hơi ngắn, phía dưới không co che chắn, cảnh xuân lộ hết không bỏ sót, hai vú trắng ngần vểnh cao, bắp đùi đều triệt để bại lộ dưới nắng sớm. Vệ Lan cũng ý thức được phơi bày bản thân, cô hoảng loạn che hai vú bò lên giường, cũng không nghĩ tới cô không mặc quần lót, hạ thể đỏ tươi sạch tinh cùng bờ mông trắng đều lộ rõ mồn một dưới nắng sớm. Giờ khắc này, Trương Khác thiếu chút nữa phun ra máu mũi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.