Mặc cho Địch Đan Thanh bình thường có mạnh mẽ, lúc này cũng chỉ có thể không chịu nổi xấu hổ mà vùi đầu giữa hai bắp đùi, mái tóc đen xỏa tung, che khuất nửa thân mình trắng trẻo, thanh âm mềm mại bảo Trương Khác đi ra ngoài.
Đối với nam nhân khống chế dục vọng hơi mạnh, thể nghiệm cực hạn nhất có lẽ chính là lần lượt đưa nữ nhân chọc người trìu mến lên đám mây chứ gì? Trương Khác đâu ngu như vậy nghe lời của cô liền đi ra ngoài, trái lại còn được đằng chân lân đằng đầu, y bước vào trong, gạt ra mái tóc của Địch Đan Thanh, kéo tay cô nắm lấy nơi đó.
Địch Đan Thanh vừa nắm tới, một lát sau mới ngẩng đầu, khôi phục lại chút ngang ngược ngày xưa, giận mắng: - Sao họ chưa bị cậu giết chết đi? Hồn của tôi cũng bị cậu làm tan đi rồi. Cô đưa tay mở vòi nước ấm của bồn tắm, chuẩn bị tắm một chút.
Trong phòng tắm dưới lầu không có đồ ngủ, Địch Đan Thanh cùng Trương Khác tắm xong phải ở chuồng đi ra, nhìn vết tích bừa bãi trên ghế sofa, đặc biệt là trên ghế sofa bị ẩm ướt một bãi, lúc này cũng không có sức mà thu dọn nữa. Địch Đan Thanh nhẹ nhàng ôm lấy lưng Trương Khác, ôn nhu nói: - Chuẩn bị đồ cho cậu rồi đó, lên lầu thay đi...
Hai người liền để lại một đống bừa bãi rồi lên lầu thay đồ.
Hai người ôm nhau mà ngủ, Địch Đan Thanh nhớ đến động bữa bãi trong phòng khách, trời vừa tảng sáng liền tỉnh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2822504/chuong-1091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.