Chương trước
Chương sau
Mặc dù Cẩm Hồ tại thị trường hải ngoại tung ra sản phẩm điện tử trung cao đoan, nhưng tại thị trường Trung Quốc, sản phẩm đê đoan của Cẩm Hồ vẫn chiếm tỉ lệ tương đối lớn, cho nên chip băng tần cơ sở khai phát ra đầu tiên có thể do ĐTDĐ đê đoan dưới cờ của nó chọn dùng, cũng phổ biến với các cửa hàng ĐTDĐ khác của Trung Quốc. Có thị trường rồi, sẽ có lợi nhuận, có lợi nhuận là có thể tiếp tục tiến hành đầu tư kỹ thuật, bắt kịp chênh lệch với các sản phẩm chip băng tần cơ sở cao giai.

Đành phải thừa nhận, chí ít tại thị trường Trung Quốc, Cẩm Hồ có ưu thế rõ ràng hơn SamSung, lúc này muốn tránh khỏi bị Cẩm Hồ dắt mũi đi, cho dù muốn vật lộn đánh ngã Cẩm Hồ, khi đó, SamSung cũng sẽ bị các ông trùm ĐTDĐ khác bỏ xa phía sau —— trên thị trường, cho tới bây giờ cũng không phải chỗ dành cho hai đối thủ cạnh tranh bóp nhau.

※※※※※

Bắc bán cầu, còn thừa lại cái đuôi của mùa hè nắng gắt còn chưa núp đi, Perth tây Australia lại là một mùa đông lạnh giá nhất trong một năm.

Sau khi Địch Đan Thanh đến Perth đã mua một căn nhà, ở trong khu sa hoa phía tây nam Perth, khu dân cư nằm trên sườn núi Tân Hải, có thể trông thấy mặt nước biển xanh thắm ở ngoài cảng Perth.

Vào trong phòng, Vệ Lan trút xuống chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu đỏ, lộ ra áo sơ mi cổ lật màu đen bên trong, áo hơi bó, làm eo cô có vẻ thêm thon nhỏ, chiếc váy đen bằng gấm cao đến đầu gối, đôi tất chân màu da cùng giày cao đế nhọn màu đen sáng bóng, tóc để đến vai tết thành búi, trang phục hoàn toàn của dân công sở, còn có thêm mùi vị lãnh diễm bức nhân.

- Ngây ngốc nhìn cái gì? - Vệ Lan quay đầu lại nhìn Trương Khác.

- Thật nên chụp lại hình dạng ngốc nghếch của chị ở trong trường rồi đem cho chị xem. Trương Khác ném áo khoác lên ghế sofa: - Thật không nên cho chị đi theo Đan Thanh qua đây, biến hóa quá lớn đi.

"..." Vệ Lan khẽ nhếch nụ cười nơi khóe miệng, nụ cười rất ngọt, cô nghiêng đầu xỏa tóc xuống, tóc hơi quăn, gương mặt ửng đỏ, khôi phục lại vẻ điềm đạm cùng khả ái mà Trương Khác quen thuộc: - Ở trong công ty, không thể như tiểu cô nương được, nhất định phải trang phục như vậy mà.

Cả kỳ nghỉ hè, Vệ Lan đều cùng với Địch Đan Thanh ở Perth, Trương Khác cũng bi ai nhận thức được, Vệ Lan thân với Địch Đan Thanh còn hơn cả mình, thực sự là rất khó lý giải tình nghĩa giữa phụ nữa. Có thể ở trong cảm nhận của Vệ Lan, địa vị của Địch Đan Thanh thậm chí còn trên cả cha mẹ cô.

Vừa rồi từ sân bay qua đây, còn nghe Vệ Lan ở trong điện thoại thảo luận với Địch Đan Thanh việc muốn chuyển tới đại học Perth.

Buổi chiều Địch Đan Thanh đã hẹn sẵn có công chuyện, Vệ Lan đến sân bay đón y về nơi ở. Bọn Phó Tuấn đều ở trong khách sạn gần xã khu. Trương Khác lười nhác ngồi ở trên ghế sofa cũng không muốn nhúc nhích gì hết, nhìn Vệ Lan thu dọn áo khoác của mình và của cô.

Từ nước Mỹ bay đến Perth, ở giữa trung chuyển tại Sydney, cuối cùng hết 18 giờ đồng hồ. Mặc cho Trương Khác tinh lực dồi dào, sau khi đến Perth vẫn rất uể oải.

- Nếu không em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, chị Đan Thanh còn phải mất một lúc nữa mới có thể trở về. Buổi tối em định ăn cái gì, chị sẽ tới chuẩn bị cho? Vệ Lan chỉ vào thang lầu, lại vừa cười vừa nói: - Phòng ngủ bên trái cầu thang là phòng của chị Đan Thanh, em đừng có mà đi nhầm.

- Ăn đại cái gì thanh đạm cũng được. Đợi em ngủ một giấc đi, nói không chừng có thể giúp chị làm việc.

Trương Khác vịn cầu thang lên lầu, phòng của Địch Đan Thanh có cái mùi thơm khiến người mê luyến. Đứng ở phía trước cửa sổ, có thể thấy được mặt biển xanh thẳm ở xa xa. Một nơi ở xa hoa như vậy, giá tại Perth cũng không đến 200.000 USD. nghĩ đợi mấy năm, kinh tế Perth bởi vì nhu cầu quặng sắt tăng vọt mà lớn mạnh vượt bậc, nơi ở như vậy có lẽ không dưới 2 triệu USD rồi.

Có người lấy "ngọt ngào" để hình dung giấc ngủ cũng rất thỏa đáng. Ôm chăn mà ngủ, cảm thấy mũi hơi ngứa, Trương Khác mở mắt tỉnh lại, nhìn Địch Đan Thanh nửa ngồi xổm trước giường. Trong phòng hơi tối, bên ngoài đã bị bóng đêm bao phủ. Đèn hải đăng bên ngoài phát ra ánh sáng êm dịu xuyên thấu vào trong, làm cho gương mặt xinh đẹp của Địch Đan Thanh càng nổi bật trong bóng đêm.

- Mấy giờ rồi? - Trương Khác nhớ kỹ lúc mình ngủ mới chỉ 2h chiều.

- Sắp 11 giờ rồi, nếu cậu không tỉnh lại, tôi và Vệ Lan chắc phải chết đói trước bàn ăn mất thôi.

Địch Đan Thanh cười nói, nhịn không được thân thiết vuốt gương mặt của y, có người yêu cảm giác thật tốt.

Trương Khác ngáp cái muốn ngồi dậy, rồi lại lười biếng nằm xuống: - Thức dậy thật đúng là việc đau khổ, để em nằm thêm 5 phút nữa đi...

Địch Đan Thanh thò bàn tay hơi lạnh vuốt bộ ngực đánh trần của Trương Khác: - Ai cho cậu cởi trần nằm trên giường của tôi, gian phòng thơm phức lại nhiễm mùi hôi của nam nhân thối rồi, phải mở cửa sổ hết mấy ngày mới tan hết mùi đấy.

- Có thích mùi này hay không? Trương Khác thò tay từ dưới chăn ôm lấy eo Địch Đan Thanh, vừa mềm vừa co dãn, cảm giác thật tốt. Y hơi dùng sức, làm Địch Đan Thanh nằm nghiêng người lên giường, khẽ hôn một cái lên môi cô: - Cả ngày nay có nhớ em không?

- Cậu cứ tự kỷ đi. Địch Đan Thanh cười duyên: - Ở Perth bận như một con chó, nhiều lắm thỉnh thoảng nghĩ đến cậu thôi. Rồi cô lại không nhịn được dán mặt mình lên mặt Trương Khác.

- Có muốn ngủ với em một lúc không? Trương Khác mở chăn ra, để cho Địch Đan Thanh mặc áo sơ mi chui vào: - Để Vệ Lan chết đói ở dưới lầu đi.

- Cậu đúng là đồ không có lương tâm. Địch Đan Thanh khẽ cắn môi Trương Khác hôn, rồi kéo y dậy ngồi xuống, lại nhặt lên y phục trên sàn nhà: - Tôi hầu hạ cậu mặc quần áo...

Rồi Địch Đan Thanh nghiêm túc cài vào cúc áo sơ mi, giũ tung quần cho Trương Khác sỏ chân vào, nhìn giữa hai chân Trương Khác cứng lên như cọc gỗ, cô nắm nó vào lòng bàn tay xoay hai vòng, nhìn Trương Khác chịu không nổi nhếch miệng, cô cười dí dỏm, bảo y ngồi dậy mặc quần lại, lại cách quần lót nhét cọc thịt vào trong, kéo khóa lại, nó vẫn trồi lên một cục, cô nhíu mày cười nói: - Thật xấu!

Trương Khác thì buồn bực, Địch Đan Thanh trong công tác lãnh diễm mà tác phong cứng rắn không còn thấy nữa, chỉ còn lại một cô gái xinh đẹp quyến rũ, chọc người trìu mến, một chốc cọc thịt có thể xìu xuống mới là lạ đấy. Y nắm lấy bàn tay non mềm của Địch Đan Thanh, hỏi: - Làm sao đây, nếu không phải làm một chút?

- Vệ Lan còn đang ở dưới lầu chờ cùng nhau ăn cơm tối đấy. Địch Đan Thanh cười nói: - Tự cậu nghĩ biện pháp đi, tôi cáo lui trước.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động lên lầu, một hồi Vệ Lan đi qua cửa phòng, nói: - Tôi mà ngờ nghệch chờ hai người ăn cơm, không chừng hóa đá mất —— tôi đã ăn xong rồi, hiện tại đi tắm đây.

Tiếp theo liền nghe thấy thanh âm cô đi vào phòng ngủ sát vách.

Trương Khác cũng mặc kệ cọc thịt gồ lên quá khó coi, liền cùng Địch Đan Thanh đi xuống lầu. Khi không nghĩ đến việc này, đi xuống lầu liền bình phục bình thường. Trương Khác cũng đang đói đến meo bụng. Ăn cơm xong, cùng Địch Đan Thanh ôm nhau ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện, tự nhiên cũng sẽ nói tới việc phát triển nghiệp vụ của tây Australia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.