Chương trước
Chương sau
- Trừ những nguyên nhân đó ra còn có một số nhân tài kiệt xuất, những người này ở lĩnh vực kỹ thuật gần như đã tới đỉnh cao rồi, ở công ty ban đầu lương bổng lớn, như Từ Minh Xán, thu nhập 100.000 USD một năm, cho dù Cẩm Hồ có đưa ra mức lương 300.000 USD, cũng chẳng có sức hấp dẫn gì, một số người trong bọn họ chỉ muốn sáng tạo lên một phen sự nghiệp thôi. Trương Khác trình bày: - Đủ loại nhân tố khiến Cẩm Hồ kiên định phát triển kỹ thuật của mình, còn phải chú trọng hỗ trợ đội ngũ phát triển bên ngoài.

Trần Phi Dung còn có chút khẩn trương, sờ cái mũi nhỏ nhắn, cảm thấy có mồ hôi thấm ra từ đó, gập ngón tay cười tự trào: - Một năm 300.000 USD mà không có sức hấp dẫn à, đổi lại là mình một năm được 25.000 đồng đã đủ rồi.

- Con người ở giai đoạn khác nhau có truy cầu khác nhau. Đỗ Phi quay đầu sang cười nói: - Biết năm xưa lý tưởng của Trương Khác là cái gì không? Nó chỉ mong mỗi ngày được ăn mỳ thịt...

- Quan trọng là hiện giờ tao cũng chỉ có chút truy cầu đó. Trương Khác cười hì hì nói: - Tối về nhớ mời tao mì thịt đấy.

- Biết vậy đếch đáp lời mày, tốn mẹ nó 25 đồng. Đỗ Phi đi lên phía trước mấy bược không xen lời vào nữa.

Trần Phi Dung không nhịn được cười, cô và Đường Thanh, Trương Khác quan hệ thân mật, biết đại khái quỹ tích quật khởi của Cẩm Hồ, nhưng vẫn cách một cánh cửa, từ giờ mới hiểu sâu hơn, hiểu ra đạo lý "chân tướng kinh người hơn tưởng tượng."

Trước kia Trần Phi Dung cũng ngồi xe buýt từ xa xa nhìn Vườn Sồi, chưa vào bao giờ, nơi đó quản lý có vẻ rất lỏng lẻo, rất nhiều thanh niên đi dép lê, ăn mặc lôi thôi ra vào cũng chẳng có bảo vệ ra hỏi.

Bên trong còn có không ít đôi tình lữ trà rộn vào, phía trước bọn họ cũng có một đôi nam nữ đang trò chuyện.

Nam đang ba hoa khoác lác với nữ: - Đừng thấy người này lôi thôi, tướng mạo xấu xí, trong đó không ít phú ông đâu, Vườn Sồi mà lên sàn giao dịch Nasdaq bọn họ ai nấy cũng có chục triệu dắt lưng đấy... Em thấy đám con gái Học viện Âm nhạc, Đh Sư phạm có phù phiếm không, tưởng lái một chiếc Santana vào trường là lắm tiền à? Toàn là cứ chó, ở Vườn Sồi lái một chiếc Santana không có mặt mũi nào nhìn người khác...

Càng nói càng hăng: - Đám nhà giàu bên ngoài nuôi gái cùng lắm mỗi tháng cho được 3 -5 nghìn tiền sinh hoạt. Còn những người mới vào Vườn Sồi công tác cũng có thể làm thế rồi. Đám đó giỏi kiếm tiền nhưng trừ dùng máy vi tính thì cũng chỉ biết máy vi tính, trừ xem phim sex ra thì kỹ thuật tán gái chẳng khác đám bại não, đừng nói tới hoạt động trí tuệ cao như chơi đùa tình cảm. Quản lý tiền cũng kém, sau này thành gia lập nghiệp, định sẵn là sẽ phải dâng đại quyền tài chính ra, tuy nói thiếu chút tình thú, nhưng cũng chắn đứng được khả năng bọn họ ngoại tình bậy bạ... Nói tới đây phải dừng lại lấy hơi: - Em biết không hôm nọ trên mạng đọc được bài viết có nữ sinh thảo luận tiêu chuẩn nam nhân ba tốt ở xã hội hiện nay, lấy tiêu chuẩn đó tới Vườn Sồi tìm, đám con gái các em sẽ phản hiện đó là mỏ vàng lớn! Nhìn thấy chung cư cao tầng xung quanh không, nhân viên ở đây nếu kết hôn, được phát cho một căn nhà...

Đám Đỗ Phi đi tới quay đầu nhìn nam thanh niên, lại liếc nhìn Trương Khác, ý hỏi đó có phải nhân viên Vườn Sồi ra ngoài câu em gái học sinh không?

Trương Khác nhún vai không bình luận, tuy nói đại đa số nhân viên nghiên cứu của Cẩm Hồ đa phần ù lì, nhưng cũng có dị loại mồm mép, những dị loại này năng lực đều rất xuất sắc.

Nam thanh niên lại khoe khoang: - Em về lớp nên tuyên truyền thêm, đặc biệt là các cô gái muốn đổi đời, tối ăn mặc thuần khiết một chút, rãnh rỗi tới đây lượn lờ, anh thấy rất thích hợp, không sợ người ta hiểu lầm là gái gọi, quan trọng là phải thuần khiết, đám đầu óc trì độn ở đây không chịu nổi các cô gái ngây thơ đâu! Cùng lắm anh vào đây làm, rồi giới thiệu trực tiếp cho bạn gái ở lớp em...

Thì ra không phải nhân viên Vườn Sồi, Trương Khác nói vào tai Trần Phi Dung: - Cái thằng cha này giỏi ba hoa thật, mình thấy Đỗ Phi chưa chắc đã bằng, nói nửa ngày trời thì ra toàn dát vàng lên mặt, nghe lời hắn nói, nếu cô gái này không theo hắn, nửa đời sau sẽ hối hận.

Trần Phi Dung mím môi cười, không tiện quay lại nhìn hai người kia, không ngờ cô gái mồm mép cũng rất sắc xảo.

- Nghe anh nói như thật vậy, rảnh rỗi tới đây lượn lờ người ta không hiểu lầm là gái thì là cái gì? Nếu anh qua được phỏng vấn, em chẳng cần tốn công như vậy, làm bạn gái anh luôn cho xong... Hoặc làm bạn gái Tằng Học Hoành, anh ta cũng có ý này?

- Í. Nam thanh niên ngẩn ra: - Tằng Học Hoành nói kết quả sơ tuyển nói cho em rồi à? Cái thằng đó trông ra người ngợm gì, làm việc cũng chẳng ra sao. Em mà theo nó cứ đợi hối hận đi... Sơ tuyển chủ yếu là thi viết, mấy đề bài đều kiểm tra chương trình cơ sở, anh bảo nhân viên tuyển mộ rồi, mấy năm qua anh theo thầy giáo hướng dẫn công tác, mấy chương trình cơ sở đã quên gần hết, hơn nữa anh tham gia tuyển kỹ sư lập trình chứ không phải lập trình viên bình thường... Thằng phỏng vấn nói với anh chương trình đơn giản không biết viết còn dám nói ứng tuyển kỹ sư. Thế là loại anh luôn, anh tức tím mặt, Tằng Học Hoành trình độ vớ vẩn mà cũng trúng, anh ôn lại mấy thứ cơ sở, lần sau sẽ không vấn đề gì.

Nghe tới đây Trương Khác không kìm được dừng bước quay đầu nhìn, nam thanh niên tuổi chừng 27, mặt trắng trẻo, người cao gầy, trông tuyệt đối không giống loại người mồm mép, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Cô gái khá là xinh xắn, đang cười đùa với nam thanh niên, nụ cười tinh nghịch rạng rỡ, rất là mê người.

Trương Khác hỏi: - Anh thi kỹ sư vì không biết lập trình nên bị loại à?

- Thì sao? Trương Khác bất ngờ bắt chuyện làm nam thanh niên ngớ ra.

- Chẳng sao, nếu anh có thời gian tôi có thể an bài một cuộc phỏng vấn khác cho anh, có thể để lại phương thức liên lạc cho tôi không?

Trần Phi Dung nghi hoặc người này ứng tuyển kỹ sư lập trình mà ngay cả lập trình đơn giản không biết bị loại là bình thường, vì sao Trương Khác cho hắn cơ hội.

Trương Khác lấy sổ tay ra ghi lại cách liên hệ, thấy Trần Phi Dung có vẻ thắc mắc, giải thích cho cô: - Lấy cho bạn một ví dụ nhé, trong ngành xây dựng, lát gạch mà một trong kỹ năng cơ bản, nhưng khi tuyển kiến trúc sư, bảo anh ta thể hiện trình độ lát gạch thì vô lý quá... Kỹ sư lập trình khác lập trình viên, điều này nói lên trình tự tuyển mộ bên nhân sự có sơ hở lớn, chúng ta không thể để công nhân lát gạch kiểm tra kiến trúc sư được.

Thanh niên kia nghe Trương Khác nói thế thì vỗ tay đánh đét: - Người anh em, không ngờ cậu là dân trong nghề. Rồi quay sang khoác lác với cô gái: - Anh bảo em mà, một người thoạt nhìn tầm thường ở Vườn Sồi đều có thể là chân nhân bất lộ tướng.

Trương Khác cười không đáp, nhìn thanh niên kia ghi lại cách liên hệ trên sổ tay của mình, nhận lấy xem qua, ngạc nhiên thốt lên: - Anh là Lưu Minh Phong?

- Hả, cậu biết tôi.

- À... Trương Khác nhớ ra, mình không biết người này mới đúng, kiếm bừa cái cớ: - Danh sách mấy tiến sĩ dưới tay viện sĩ Cố Hoài Khánh tôi đầu có danh sách, thế này đi, tôi thấy tôi nay anh cũng chẳng có chuyện gì nghiêm túc, theo tôi, tôi an bài người phỏng vấn anh.

Trong sản nghiệp internet TQ, Lưu Minh Phong danh tiếng đương nhiên không thể so với đám Mã Hướng Đông, Đinh Lỗi. Nhưng ở Kiến Nghiệp này, thì loại như Vương Hải Túc không thể bì với hắn, tính thời gian thì năm nay vừa vắn hắn tốt nghiệp tiến sĩ học viện bưu điện Kiến Nghiệp, không ngờ hắn ứng tuyển vào Vườn Sồi.

+++

Xong trách nhiệm, ngủ thôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.