- Cứ gọi tôi là Tiểu Trương đi. Trương Khác cười: - Tôi ít khi tới đây, nếu bị chặn ở cổng thì gọi cú điện thoại bảo mọi người ra đón là được.
- Thế cũng tốt. Cố Hiểu Mai cười tít mắt, nhìn hai cô gái tấm tắc khen: - Xinh quá, trông như đôi hoa tỷ muội vậy, không biết ai là thiên kim của tỉnh trưởng Đường.
- Cháu là Đường Thanh. Đường Thanh xấu hổ nắm tay Trương Khác, lại nắm tay Trần Phi Dung: - Cô ấy là Trần Phi Dung, bạn của cháu và Trương Khác, cùng tới Tân Vu chơi, làm phiền mọi người rồi.
- Cũng học ở ĐH Đông Hải phải không? Vu Trúc nhà tôi cũng học ở Đh Đông Hải, có điều nó mới năm thứ nhất, ít tuổi hơn các cháu, hôm nào sẽ giới thiệu cho các cháu quen, tôi tin các cháu sẽ thành bạn bè... Cố Hiểu Mai vô cùng nhiệt tình nói:
- Để sau vậy. Trương Khác đáp lại lãnh đạm, hỏi cảnh vệ: - Chiếc Toyota vừa rồi đi vào là xe của ai?
- Là xe của thị trưởng Trương, vừa rồi lái xe của ban xe hơi đi đưa tài liệu. Cảnh vệ lúc này mới biết Trương Khác là công tử của thị trưởng, may vừa rồi không lỗ mãng bảo y đứng sang bên đừng cản đường.
Trương Khác thấy hai cô gái nhịn cười, hơi dùng sức bóp bàn tay mềm như không xương của Đường Thanh, đến khi cô lộ ra vẻ mặt tội nghiệp cầu xin mới buông tay, đúng là điên, vừa mới định thể hiện oai phong nha nội thị bị chính cha mình đánh bẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2822444/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.